Chương 38: (Vô Đề)

Ngoài cửa sổ, mây đen ùn ùn kéo đến, mang đến cảm giác nặng trĩu.

Tống Ải cứng đờ quay mặt đi, vành tai đỏ ửng, miệng vẫn cứng rắn như thường, "Không có, anh đừng có tự mình đa tình."

Lục Đình Vân "À" một tiếng, vờ như khó hiểu hỏi, "Vậy em đỏ mặt cái gì?"

"Mẹ nó, tôi đâu có đỏ..." Tống Ải theo bản năng phủ nhận, nhưng thoáng nhìn khuôn mặt đỏ lựng của mình phản chiếu trên mặt bàn trà, cậu lập tức không nói nên lời, đành nói bừa, "Trời nóng quá."

Lục Đình Vân im lặng vài giây, rồi khàn giọng nói, "Ừm, tôi cũng thấy nóng."

Nóng đến mức muốn c** s*ch quần áo.

Sau đó mạnh mẽ đè đối phương xuống dưới thân.

Tống Ải mặc kệ hắn là thật sự nóng hay chỉ đơn thuần phụ họa mình, cả người cố ý lùi về sau một chút, "Nóng thì anh còn dựa gần như vậy làm gì, mau tránh xa tôi ra."

Lục Đình Vân lại không hề xê dịch, lòng bàn tay vẫn giữ cổ tay cậu, những ngón tay thon dài vẽ vòng tròn trên da thịt cậu, nhiệt độ lòng bàn tay không ngừng tăng lên.

Mùi thuốc hòa lẫn với mùi nước hoa nhàn nhạt trên người đối phương, khiến Tống Ải đầu váng mắt hoa, dứt khoát ngậm miệng không nói nữa.

Trong sự im lặng, tiếng gió ngoài cửa sổ ngày càng mạnh.

Vì đã để lại một khe hở để thông gió, không khí nóng bức trong phòng cũng tan đi một chút.

"Chú Lâm và cha tôi là bạn thân." Lục Đình Vân vừa nói, lòng bàn tay vừa nhẹ nhàng xoa vết bầm trên cổ tay Tống Ải, "Thế nên Lâm Tri Viễn và tôi cũng coi như có chút tình bạn."

Hắn dừng lại một chút, rồi bổ sung, "Nhưng cũng chỉ giới hạn ở đó thôi."

Lông mi Tống Ải run rẩy.

Lục Đình Vân đang... giải thích với cậu sao?

Người đàn ông rũ mắt, vẻ mặt có vẻ nghiêm túc.

"Tôi chưa từng yêu." Hắn chậm rãi nói, ngữ khí nhàn nhạt, nhưng nội dung lại thẳng thừng đến đáng kinh ngạc, "Tống Ải, em là người đầu tiên tôi hôn."

Nghe vậy, Tống Ải hơi sững sờ.

Cậu đầu tiên là sốc khi Lục Đình Vân chưa từng yêu.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy hợp lý, dù sao biệt danh "cấm dục" của người này đã lan truyền khắp thành phố J.

Sau đó có chút mơ hồ..... Vì sao đối phương lại nói những chuyện này với cậu vào lúc này?

Cuối cùng đầu óc thật sự không thể xoay chuyển nổi, không biết phải trả lời thế nào!

Trong khoảnh khắc giằng co, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Lần này là điện thoại của Tống Ải.

Hai người cùng lúc nhìn về phía đó.

Tống Ải vươn tay cầm lấy, màn hình hiện lên "Lý Đại Tảng".

Lúc này, cuộc gọi chẳng khác nào một cọng rơm cứu mạng. Tống Ải sắp ấn "Nghe", thì điện thoại đột nhiên bị người khác rút ra.

"Nghe tôi nói hết đã." Lục Đình Vân đặt điện thoại sang một bên, nhìn thẳng vào cậu, trong mắt mơ hồ chứa đựng sự khẩn cầu, "Nếu không lần sau tôi cũng không biết có thể nói ra được hay không."

Tống Ải chớp chớp mắt, nhưng không nói gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!