Lý Thượng đề nghị chơi bóng chuyền.
Vương Thụy Cảnh còn chưa kịp tiêu hóa lời "Cảnh cáo", cũng chẳng kịp đáp lại bằng một câu nói cứng rắn, có khí phách, trong sự chú ý của hai người kia, đành phải bất đắc dĩ kết thúc màn đấu khẩu tóe lửa.
Bóng chuyền chia thành hai đội, mỗi đội một bên. Có lưới đã được dựng sẵn, nhưng bóng thì phải đi lấy ở khách sạn.
Lý Thượng chuẩn bị đi, nhưng không ngờ lúc này Vương Thụy Cảnh lại xung phong, "Để tôi đi lấy."
Thông thường, những việc vặt như thế này đều do Lý Thượng và Tống Ải đảm nhận vì cả hai đều chạy nhanh hơn.
Lý Thượng không nghĩ nhiều, chỉ dặn dò, "Đi nhanh lên, lát nữa trời tối thì không chơi được nữa đâu."
"Ừm."
Vương Thụy Cảnh miệng thì đồng ý, nhưng quãng đường mười phút lại tốn của cậu ta mười lăm phút. Lý Thượng nhận bóng, cười nhạo cậu ta là đồ yếu ớt, bị cậu ta đấm một cái.
"Nhanh nhanh, chia đội đi." Lý Thượng xoa xoa vai, vừa định tự ứng cử, "tôi muốn cùng đại..."
Nhưng người giống với vận động viên nhất trong số họ lại đột nhiên nói một câu:
"Tôi không biết chơi."
Lý Thượng há hốc mồm.
Tống Ải cũng ngây ra hai giây, "Anh không biết chơi?"
Lục Đình Vân khẽ "Ừm" một tiếng, rồi đề nghị: "Hay là em dạy tôi chơi trước rồi chúng ta hãy chơi?"
Tống Ải: "..."
Lý Thượng đã thèm chơi bóng này từ lâu, vội vàng nhìn về phía Tống Ải, ánh mắt đầy vẻ "Đại ca, hôm nay tôi có chơi bóng chuyền được hay không phụ thuộc hết vào cậu đấy!"
Tâm trạng Lục Đình Vân khá bình thản, "Không sao, nếu em thấy không thể dạy tôi được cũng không thành vấn đề, tôi sẽ hỏi Trương..."
Hắn còn chưa nói dứt câu, Tống Ải đã mặt lạnh lùng nhận lấy quả bóng chuyền.
"Lại đây."
Bóng chuyền rất dễ học, cũng rất dễ dạy.
Chỉ cần biết cách chuyền và đập là có thể nhanh chóng bắt tay vào chơi.
Tống Ải dẫn Lục Đình Vân ra một bên, ném bóng cho hắn, bắt đầu dạy từ cách đệm bóng.
"Chú ý nhìn tư thế của tôi."
Nói rồi, cậu xòe lòng bàn tay ra, chồng lên nhau, sau đó khép lại thành hình chén, hai cánh tay khép sát, vai hơi nhô lên. Sức mạnh và sự dẻo dai cùng tồn tại, nửa thân trên như con báo đã hồi sinh, tràn đầy sự đàn hồi, sẵn sàng chờ phát động.
Lục Đình Vân nhìn hai giây rồi đứng thẳng.
Nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của Tống Ải, hắn vẫn thành thật làm theo.
"Sai rồi." Tống Ải giơ tay vỗ vỗ cánh tay hắn, "Chỗ này không được duỗi thẳng hoàn toàn, phải hơi cong tự nhiên, không thì lát nữa chỉ cần đỡ một cú là gãy xương đấy."
Ngữ khí của cậu có vẻ không kiên nhẫn, nhưng Lục Đình Vân bất giác cong môi, vô cùng nghe lời nói, "Biết rồi, thầy Tiểu Tống."
Tống Ải không biết liên tưởng đến chuyện gì mà gò má mơ hồ ửng hồng, ngữ khí vẫn lạnh lùng, "Im miệng."
Lục Đình Vân không thấy phiền chút nào, "Được, thầy Tiểu Tống."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!