Chương 36: (Vô Đề)

Trong điện thoại, giọng Lý Thượng gần như muốn nổ tung.

"Trời ơi! Đại ca, cậu đi thật á?!"

Tống Ải nhíu mày, đưa điện thoại ra xa một chút, sốt ruột nói: "Đây là lần thứ ba cậu hỏi rồi đấy. tôi biết cậu ngạc nhiên, nhưng bớt ngạc nhiên lại được không?"

"Tại tôi kích động quá mà." Lý Thượng cười hắc hắc, "Hồi trước thi đại học xong, bọn mình hẹn đi du lịch mà cậu chẳng nói chẳng rằng gì đã ra nước ngoài. Sau này, tôi vất vả lắm mới chờ cậu về nước, thì Lục Gia lại không cho cậu rời khỏi thành phố J. Cậu không biết tôi chờ ngày này mòn mỏi đến thế nào đâu, huhu."

Khóe miệng Tống Ải hơi cong lên, "Thôi được rồi, Lục Đình Vân mua vé máy bay lúc 10 giờ sáng mai. Mấy giờ cậu đi? Có đi cùng nhau được không?"

"Lục Đình Vân cũng đi?"

"Ừm." Tống Ải nhẹ nhàng xoa xoa tai, "Không thì cậu nghĩ vì sao tôi đi được? Anh ấy tiện thể đi công tác ở Hải Thành nên mới dẫn tôi theo thôi."

"Thôi được." Lý Thượng không bận tâm đến chi tiết này nữa, "Tôi với Lão Vương mua vé 3 giờ chiều. Tí nữa tôi xem có đổi sang 10 giờ được không, không được thì mua lại hai vé mới. Đã đi cùng nhau thì phải cùng nhau chứ!!"

Tống Ải không có ý kiến, thuận miệng "Ừm" một tiếng.

Hai người đơn giản bàn bạc về lịch trình ngày mai, nửa tiếng sau mới cúp máy.

Lúc này đã là đêm khuya, nhưng cậu không hề buồn ngủ, định tranh thủ thời gian sắp xếp hành lý cho xong.

Hiếm khi được ra ngoài chơi, đương nhiên phải ăn diện cho thật bảnh!

Tống Ải nói làm là làm ngay, quay đầu lấy ra hết mấy chiếc quần đi biển lòe loẹt nhất trong tủ, rồi vừa ngân nga một bài hát, vừa lần lượt cho vào vali.

Cậu chìm đắm trong niềm vui gấp quần áo, hoàn toàn không phát hiện một bóng đen đang đứng ngoài cửa.

Lúc này Lục Đình Vân mới từ công ty trở về, mang theo một thân mệt mỏi, ngay cả bước chân cũng có chút nặng nề.

Xin nghỉ tạm hai ngày, số lượng công việc cần sắp xếp quá nhiều, nên hắn bận rộn đến tận bây giờ mới xong.

Nhưng khi nghe thấy tiếng hát nhẹ nhàng của vợ, vẻ u ám trên mặt hắn lập tức tan biến.

Lục Đình Vân tựa lưng vào tường, lặng lẽ lắng nghe một lúc.

Giọng hát của Tống Ải nghe có chút quen tai.

Dù chẳng câu nào đúng nhạc, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn cảm thấy nó dễ nghe.

--

Sáng hôm sau.

Tống Ải đặt báo thức lúc 7 giờ, nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong, 7 giờ 20 đã xuống lầu ăn sáng, 8 giờ đúng giờ đứng ở cửa.

Quản lý thời gian còn nghiêm ngặt hơn cả hồi học lớp 12.

Cậu đã chuẩn bị vô cùng chu đáo.

Nhưng Lục Đình Vân mãi không thấy xuất hiện.

Cậu hỏi quản gia Ngô, quản gia Ngô nói: "Tiên sinh chắc vẫn đang nói chuyện với cha cậu ấy trong thư phòng."

Tống Ải chớp mắt.

Sẽ không phải đang nói chuyện về cậu đấy chứ?

Lục Hải Xuyên mà biết Lục Đình Vân quyết định dẫn cậu đi công tác, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn sẽ kiên quyết phản đối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!