Lục Đình Vân vừa dứt lời, Tống Ải đã biến mất trong chớp mắt.
Một cảm giác hoảng loạn bất chợt dâng lên.
Hắn vội vã tìm kiếm khắp nơi, ánh mắt như tia laser quét qua mọi ngóc ngách. Cuối cùng, hắn cũng bắt gặp bóng dáng quen thuộc ấy ở phía trước đám đông.
Lục Đình Vân lách qua dòng người chen chúc, một lần nữa tiến đến sau lưng Tống Ải. Trái tim vừa mới yên ổn bắt đầu thắt lại khi đám đông bỗng nhiên trở nên hỗn loạn hơn.
Không được, ở đây rất dễ lạc nhau.
Hắn phải tìm cách gì đó.
Nghĩ vậy, ánh mắt của hắn dừng lại trên cánh tay của cậu, và một ý tưởng chợt lóe lên.
Hắn đưa tay ra, nắm lấy bàn tay cậu.
Tống Ải cứ nghĩ là có kẻ sàm sỡ, quay đầu lại định mắng cho một trận, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Lục Đình Vân, cậu mới nhận ra. À, không phải, hôm nay cậu còn dẫn theo một người.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có thể tự tiện nắm tay cậu!
Tống Ải cố giật tay ra hai lần nhưng không thoát, cậu chất vấn: "Anh nắm tay tôi làm gì?!"
Lục Đình Vân đáp: "Sợ em lạc đường."
Tống Ải có chút cạn lời: "Tôi lớn thế này rồi, còn có thể lạc được sao?"
Lục Đình Vân suy nghĩ một chút: "Vậy… tôi sợ lạc."
Tống Ải: "…"
Thấy hắn hiếm khi đến những nơi thế này, Tống Ải cũng không cố giằng tay ra nữa.
Thế là, hai người cứ thế tay nắm tay, đi đến chiếc ghế dài mà người bạn kia đã nhắn tin.
Người bạn đó tên Vương Đa Du, cũng là một công tử bột, so với Tống Ải và nhóm bạn còn ham chơi hơn, và chơi càng "quậy" hơn.
"Tôi... đệt, cậu đến nhanh thế?" Vương Đa Du thực sự kinh ngạc.
Tống Ải không để ý đến cậu ta, nhìn xung quanh: "Người đâu?"
Vương Đa Du chỉ tay: "Ngay bên kia kìa, góc có người đội mũ lưỡi trai đang chơi điện thoại. Người này ngồi đó lâu lắm rồi, chắc đang đợi người ấy?"
Tống Ải quay đầu nhìn qua, nheo mắt để nhận diện.
Mặc dù đối phương đội mũ lưỡi trai, ẩn mình trong bóng tối, nhưng đó chính xác là Chung Thiếu Hiên.
Để chắc chắn, cậu siết nhẹ bàn tay đang nắm lấy tay Lục Đình Vân, hỏi: "Anh thấy có giống không?"
Lục Đình Vân cúi mắt nhìn xuống bàn tay đang đan chặt của họ, mím môi nói: "Không phải là giống mà chính là hắn."
Ngay cả một người cẩn thận như Lục Đình Vân cũng nói là Chung Thiếu Hiên.
Không chạy đi đâu được.
Tống Ải theo phản xạ định đứng dậy.
Lục Đình Vân kịp thời giữ cậu lại, hỏi: "Em định làm gì?"
Tên đàn ông này ban ngày còn ra vẻ đạo đức mà hét vào mặt Thẩm Nhân, buổi tối đã chạy đến nơi này hưởng thụ, thật sự đáng ghét.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!