Tống Ải nói đến "nam với nam ở bên nhau" thì Lục Đình Vân bỗng chốc cứng đờ. Nhưng địa điểm không thích hợp, phỏng chừng Tống Ải hiện tại cũng không có ý định này. Hắn chỉ có thể cố nhịn.
"Ý em là, Chung Thiếu Hiên thích nam?" Hắn khàn giọng hỏi.
Tống Ải gật đầu.
"Có bằng chứng nào không?"
Tống Ải suy nghĩ một lát: "Không có, nhưng tôi đã từng nhìn thấy hắn ôm ấp một người đàn ông trong quán bar. Tuy có đeo mặt nạ, nhưng chắc chắn không thể nhầm lẫn. Bạn tôi cũng nói trước đây hắn từng có không ít bạn trai."
Lần này đến lượt Lục Đình Vân không hiểu lắm: "Nếu xu hướng t//ính d//ục là nam, tại sao lại chọn kết hôn với Thẩm Nhân?"
Nghĩ lại, người này đến cả kiến thức giới tính cũng phải học lỏm vội vàng sau khi trưởng thành, Tống Ải miễn cưỡng thông cảm cho sự mù tịt của hắn, thiếu kiên nhẫn giải thích: "Thế nên tôi mới nói hắn là lừa hôn."
"Khó trách lần trước em nói cảm thấy hắn rất kỳ lạ."
Tống Ải nhíu mày: "Tôi nói khi nào?"
"Lúc tham gia tiệc đính hôn của họ."
Tống Ải hơi sững lại: "Trí nhớ của anh tốt thật."
Lục Đình Vân không đáp, chỉ nhìn eo Tống Ải. Trong đầu hắn nhanh chóng hiện ra một con số—65.
Đúng vậy, trí nhớ hắn rất tốt. Ngay cả cảm giác khi siết chặt nơi đó vẫn còn mới mẻ.
"Nếu đúng là như vậy, tình cảnh của Thẩm Nhân e rằng không ổn."
Lục Đình Vân tuy chưa từng trải qua, nhưng cũng nghe nói không ít chuyện gia tộc hào môn tranh giành tài sản, đấu đá đến mức anh sống tôi ch//ết. Hắn dễ dàng đoán được chuyện này đằng sau đại diện cho điều gì.
Thẩm Nhân hiện tại vì Chung Thiếu Hiên, đã ngầm có xu hướng rạn nứt với gia đình. Ông Thẩm thương con gái, không muốn làm khó cô, phần lớn sẽ nhượng bộ vô điều kiện, thậm chí để mặc Chung Thiếu Hiên thao túng cả gia tộc. Nếu thật sự đến ngày đó, Chung Thiếu Hiên không còn phải kiêng nể mà bộc lộ bản tính, Thẩm Nhân e rằng sẽ còn đau khổ hơn cả cái ch//ết.
Lục Đình Vân nhìn vào mắt cậu: "Em muốn giúp cô ấy?"
Cậu đáp lại một cách đương nhiên: "Giúp được thì giúp, nếu thực sự bất lực thì đành chịu."
Mặc dù chỉ mới tiếp xúc với Thẩm Nhân hai lần, nhưng nếu cậu quen thói thấy ch//ết không cứu, thì hồi đi học đã không giúp Vương Thụy Cảnh, người vừa mới chuyển đến.
Đây là một câu trả lời nằm trong dự đoán của Lục Đình Vân. Chẳng phải trước đây Trình Siêu cũng được Tống Ải cứu về đấy sao? Nhưng ngay khoảnh khắc nghe được, hô hấp của hắn vẫn có một giây đình trệ. Đối với vấn đề có nên giúp Thẩm Nhân hay không, hắn lại rơi vào do dự, hoàn toàn khác với câu trả lời gần như không chút chần chừ của Tống Ải.
Đầu óc hắn chợt tua ngược, cảnh tượng trước mắt như quay về căn phòng học năm lớp 6.
Đó là một buổi chiều nặng nề. Giờ tan học, bạn cùng bàn của hắn chạy ra cửa không cẩn thận bị ngã, lòng bàn tay bê bết máu, trông thật đáng sợ. Lúc ấy những người khác đã về hết, phòng học chỉ còn vài học sinh. Bạn cùng bàn chỉ biết khóc lóc cầu xin, bảo hắn mau đi nói với giáo viên chủ nhiệm.
Lục Đình Vân không nghĩ nhiều, chạy một mạch lên phòng giáo viên tìm chủ nhiệm nói vắn tắt tình hình, rồi theo cô đưa bạn cùng bàn đến phòng y tế. Loay hoay tốn không ít thời gian.
Đến khi xong xuôi mọi việc và đi ra cổng trường, tài xế vẫn đang đợi bên ngoài.
Lục Đình Vân vừa lên xe, đã thấy tài xế nhận được điện thoại của cha hắn. Cha hắn bảo tài xế đưa điện thoại cho hắn, hỏi tại sao giờ này vẫn chưa tan học.
Hắn nói thật. Giây tiếp theo, cha hắn liền bảo tài xế bắt hắn xuống xe.
Cha hắn nói, muốn giúp người khác thì phải chuẩn bị tinh thần hy sinh chính mình. Vì lòng tốt mù quáng mà làm lỡ thời gian về nhà làm bài tập, đó là một hành vi vô cùng ngu xuẩn.
Lục Đình Vân lúc đó không hiểu tại sao cha hắn lại dạy những điều hoàn toàn khác với những gì thầy cô đã dạy.
Nhưng ngày hôm đó, hắn đã lê lết đôi chân trầy xước đi bộ về nhà.
Từ đó về sau, hắn không bao giờ còn tùy tiện nhúng tay vào chuyện của người khác nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!