Chương 32: (Vô Đề)

Giây tiếp theo, cậu rơi vào một vòng tay vững chãi...

ông Thẩm và cha cậu không có nhiều dịp tiếp xúc, sau này cha cậu rời quê hương đi xa, hai người cũng chỉ còn thư từ và điện thoại để liên lạc. Bởi vậy, chuyện cũ để kể cũng không có nhiều.

Sau khi trò chuyện thêm một lát, ông Thẩm đề nghị dẫn họ đi xem vườn rau. Cả hai đều đồng ý, còn Thẩm Nhân nói có việc nên không đi cùng.

Từ phòng khách bước ra, Tống Ải đã dần bình tĩnh lại. Qua những mảnh ký ức vụn vặt này, cậu hiểu thêm vài phần về người cha mà cậu đã mơ hồ bấy lâu.

Vậy là đủ rồi.

Có lần bà ngoại cũng vô tình nhắc đến. Khi đó cha cậu đã mất hơn hai năm, lo cho mẹ con cậu cô đơn không nơi nương tựa, bà ngoại mong mẹ cậu tái hôn. Nhưng mẹ cậu khăng khăng không chịu, thế là bà ngoại cảm thán rằng bà đúng là cứng đầu, thời trẻ thì tự lực cánh sinh, chẳng vừa mắt ai, khó khăn lắm mới phải lòng một người, kết quả lại là người đoản mệnh, để bà tự mà lo liệu.

Bà ngoại nói hồi trẻ mẹ cậu một lòng gây dựng sự nghiệp, sau này gặp cha cậu, lại đặc biệt muốn kết hôn. Không lâu sau, hai người có Tống Ải, và mẹ cậu vẫn đam mê sự nghiệp, còn trách nhiệm chăm sóc cậu thì dồn hết lên vai cha. Mẹ gánh vác việc gia đình, cha chăm con, cuộc sống tuy bình dị nhưng hạnh phúc, cho đến khi một tai nạn bất ngờ đã cướp đi cha cậu…

Lục Đình Vân đi theo sau cậu, từ đầu đến cuối chỉ mím môi, không nói lời nào.

Đến khi tới vườn rau của ông Thẩm, Tống Ải mới ngẩng đầu nhìn thẳng.

Vườn rau này không lớn lắm, chỉ chiếm một phần tư diện tích sân sau. Nhưng bằng mắt thường cũng có thể thấy đủ loại rau củ, tất cả đều căng tràn sức sống và phát triển rất tốt.

"Ông thì tuổi đã cao, việc công ty có tâm nhưng vô lực, ngày thường cũng không theo kịp nhịp của bọn trẻ. Không có việc gì thì ra đây tưới nước, xới đất, cũng thảnh thơi lắm."

Tống Ải không hiểu lắm niềm vui này, nhưng cũng không mất hứng. Cậu ngồi xổm xuống, tiện tay nhổ hai cọng cỏ dại, rồi chỉ vào một cây rau có phiến lá xòe ra, hỏi: "Đây là cây gì ạ?"

Lục Đình Vân nhìn mọi cử chỉ của cậu, nhanh chóng giải thích: "Chắc là măng tây."

Tống Ải mắt mở to. Cậu nhớ lại món măng tây hay ăn trong lẩu, mỏng tang trong veo, không tài nào liên tưởng đến những phiến lá rậm rạp trước mắt. "À? Măng tây không phải có thể cắt lát sao? Chẳng phải nó phải mọc giống củ khoai tây sao?"

Lục Đình Vân suy nghĩ một lát, rồi giải thích thêm: "Những phiến lá bên ngoài này là lá của cây măng tây. Phần mà em nói có thể cắt thành lát ấy, là phần củ nằm dưới lòng đất, có hình dạng như cái gậy và rất to, nên mới cắt được thành lát."

Hắn nói nhỏ, vì ở ngoài trời nên chỉ đủ cho Tống Ải nghe thấy.

Tống Ải "ồ à" tỏ vẻ đã hiểu, không hỏi thêm nữa. Ngược lại, Lục Đình Vân tự nhiên im lặng. Ở một góc không ai để ý, nhịp thở hắn dần trở nên dồn dập.

ông Thẩm hoàn toàn không hay biết, cúi lưng gỡ mấy dây leo vướng víu, cười một tiếng, nói: "Cháu chuẩn bị bài vở cũng không tệ đấy chứ."

Tống Ải không hiểu, ngẩng đầu hỏi nhỏ: "Ông ấy nói anh chuẩn bị bài tốt là ý gì?"

Lục Đình Vân cúi đầu nhìn chằm chằm đôi môi lúc đóng lúc mở của cậu, một lúc lâu mới đáp: "Chắc là ông ấy nhìn thấu tâm tư của tôi. Trước khi đến đây, tôi đã học một ít kiến thức về trồng rau."

Tống Ải: "…"

Cậu không nhịn được bình luận: "Hai người đúng là cao thủ đấu trí."

Lục Đình Vân học được sự "vô liêm sỉ" của ai đó, cũng không giả vờ khiêm tốn nữa: "Quá khen."

ông Thẩm lại bẻ ra một nhánh rau tươi, lẩm bẩm: "Chắc vài hôm nữa, đám rau này cũng có thể ăn được rồi. Thẩm Nhân dạo này ăn uống không tốt lắm, ăn loại rau tươi mát này là thích hợp nhất."

Nghe thấy tên Thẩm Nhân, biểu cảm của Tống Ải trở nên có chút không tự nhiên. Vương Thụy Cảnh nói Chung Thiếu Hiên trước kia có bạn trai, cậu ngày đó cũng nghi ngờ Chung Thiếu Hiên ôm ấp một người đàn ông khác, nhưng đó chỉ là chuyện "trước kia" và "nghi ngờ". Mở miệng ra nói ngay, chưa kể nhà họ Thẩm có tin hay không, bản thân cậu cũng không có đủ bằng chứng.

Nhưng cứ thờ ơ lạnh nhạt...

Thôi, cứ xem tình hình đã rồi quyết định.

Nghĩ vậy, Tống Ải bèn hỏi: "Chị ấy dạo này ăn uống không tốt sao?"

ông Thẩm gật đầu, đầy vẻ lo lắng: "Tuy con bé này ăn uống vẫn luôn không nhiều, nhưng kể cả lúc nó ồn ào đòi giảm cân, cũng chưa bao giờ ăn ít thế này."

Tống Ải vờ suy đoán: "Có lẽ là do trời nóng quá chăng?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!