Chương 31: (Vô Đề)

Hắn cưỡng chế thu lại ánh mắt.

Không khí từ khe cửa lùa vào, nhưng hắn vẫn cảm thấy ngột ngạt. Hắn đứng dậy rót một cốc nước, nhưng uống xong cũng chẳng khá hơn. Nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đen đặc. Mặc dù đã hơn chín giờ tối, hắn vẫn không hề buồn ngủ. Hắn lưỡng lự, nên tiếp tục làm việc hay đi nghỉ?

Ý chí mạnh mẽ thôi thúc hắn quay lại bàn làm việc. Hắn mở một tập tài liệu, xem xét có thiếu sót hay cần sửa đổi gì không. Nhưng thực tế thường đánh bại lý tưởng. Ngón tay hắn lướt chuột lên xuống chục lần, chẳng đọc được chữ nào, ngược lại còn mất kiên nhẫn nhịp chân liên hồi.

Thôi vậy.

Trạng thái làm việc kém hiệu quả thế này thì thà bỏ cuộc.

Lục Đình Vân tắt máy tính, chỉnh lại nếp gấp trên quần áo, đứng lên, bước về phía cửa. Đại não ra lệnh quay về phòng ngủ tắm rửa rồi đi ngủ. Nhưng cơ thể hắn đáp lại bằng cách đứng bất động, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng mà hắn vừa nhìn thấy lúc nãy.

Đêm xuân nóng bức, ẩm ướt.

Yết hầu hắn khẽ chuyển động.

Quản gia Ngô nói Tống Ải đã ngủ rồi. Hắn đã xem các bài phổ cập kiến thức trên mạng, tình huống này... hình như chỉ có thể "tự giải quyết".

Lý trí vẫn còn, hắn mạnh mẽ dằn lại những ý nghĩ đó, quay người về phòng mình. Tắm nhanh bằng nước lạnh, hắn mở cửa phòng tắm bước ra, căn phòng ngủ lập tức tràn ngập hương hoa sơn trà. Đầu óc hắn choáng váng, một cảm giác kỳ lạ nhưng lại gây nghiện. Hắn nằm xuống giường với sự mệt mỏi đã được trút bỏ, ngón tay vô thức nắm lấy một góc ga giường, lật người, vùi mặt vào gối.

Mấy ngày trước, người giúp việc ôm ga giường đã giặt lên lầu, vừa chuẩn bị thay chăn thì bị hắn bảo dừng lại.

"Tiên sinh, hôm nay cậu không thay sao?"

"Ừm."

người giúp việc hiểu ý, ôm ga giường định rời đi, lại nghe hắn dặn dò: "…Trong khoảng thời gian này, khi nào tôi nhờ thì dì hãy thay."

người giúp việc nhìn hắn đầy kỳ lạ, nhưng vẫn tuân thủ quy tắc và trả lời: "Được."

Hắn hít hà mùi hương quen thuộc.

Lục Đình Vân đã sớm nhận ra mình không bình thường. Cơ thể hắn giống như một con rối, và sợi dây điều khiển là từng cử chỉ của Tống Ải.

Đây là một tình trạng hoàn toàn trái ngược với cuộc sống hơn hai mươi năm qua của hắn. Chưa bao giờ hắn chú ý đến cử chỉ của một người nào như thế. Chưa bao giờ hắn thèm khát đôi môi của một người nào như thế. Chưa bao giờ hắn thèm muốn làn da của một người nào như thế.

Hắn cảm thấy mình có thể sắp rơi vào một hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, nhưng hắn lại bất lực trước điều đó.

Sáng hôm sau.

Vì ngủ sớm nên Tống Ải cũng dậy sớm. Cậu định nằm nghịch điện thoại một lúc, nhưng bụng bỗng nhiên kêu không kịp báo trước. Cậu đành vội vàng rời giường vệ sinh cá nhân, trong vòng mười phút đã chạy xuống lầu.

Vừa xuống đã thấy Lục Đình Vân đang ngồi ở bàn ăn, từ tốn thưởng thức bữa sáng. Dạo gần đây số lần cậu ăn cơm cùng Lục Đình Vân ngày càng nhiều, cậu đã hoàn toàn thích nghi với việc ngồi cùng bàn ăn. Gần như không suy nghĩ, Tống Ải lập tức đi tới và ngồi đối diện Lục Đình Vân.

Bàn ăn là kiểu hình chữ nhật tiêu chuẩn, hai người nói là ngồi cùng bàn nhưng thực ra cách nhau rất xa, nói chuyện cũng phải lớn tiếng mới nghe thấy. Trong tình trạng ngủ đủ giấc, Tống Ải có tâm trạng khá tốt, vì vậy theo thói quen chào hỏi: "Chào buổi sáng."

Đối phương ngẩng đầu nhìn cậu một cái, giọng nhàn nhạt nhưng ánh mắt lại oán trách: "Chào buổi sáng."

Tống Ải lúc này mới chú ý đến quầng thâm dưới mắt Lục Đình Vân, vô cùng kinh ngạc: "Trời… anh ngủ không ngon sao?"

Không chỉ không ngủ ngon, mà gần như không ngủ.

Lục Đình Vân mím môi, chỉ nói "Ừm."

Tống Ải tặc lưỡi, Lục Đình Vân là người có lối sống quy luật thế mà cũng thức khuya ư? Vì tò mò, cậu hỏi dồn: "Anh lớn chừng này rồi, lại không chơi game cũng không xem phim, thức khuya làm gì vậy?"

Lục Đình Vân nhìn kẻ đầu sỏ gây tội dường như còn đang cười trộm, ánh mắt càng thêm oán trách: "Tôi không thể thức khuya sao?"

Tống Ải lấy tay che miệng đang cong lên không thể hạ xuống, rất khiêm tốn nói: "Được, đương nhiên là được, nhưng tôi khuyên là nên thức khuya ít thôi, chú ý sức khỏe nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!