Tiếng mưa tí tách, đủ để át đi những âm thanh khác.
Đáy mắt Lục Đình Vân như một con thú hoang. Hắn cúi đầu, muốn phủ lên đôi môi đã thèm khát từ lâu, nhưng chỉ hôn được khóe môi.
Tống Ải không nhúc nhích, dứt khoát nghiêng đầu đi.
Lục Đình Vân lập tức đưa một tay ra bóp cằm cậu, ép cậu đối diện với mình.
"Đó là lần đầu tiên của tôi," hắn nói trầm đục.
Tống Ải không hiểu, mấp máy môi lẩm bẩm: "Cái, gì, lần đầu tiên?"
"Lần mà em yêu cầu tôi thực hiện nghĩa vụ của một người chồng." Nói xong, trong mắt Lục Đình Vân dường như có thêm vài phần ngượng ngùng kỳ lạ: "Đó là lần đầu tiên tôi làm chuyện đó. Trước đây, tôi chưa bao giờ thử, càng không bao giờ nghĩ đến chuyện này... Tóm lại, Tống Ải, em phải chịu trách nhiệm với tôi."
Càng nghe, mắt Tống Ải càng mở to.
Hả?
Hôm đó thế mà lại là lần đầu tiên của Lục Đình Vân ư?
Mặc dù Tống Ải cũng là "tay mơ", nhưng vì động tác của Lục Đình Vân hôm đó quá thành thạo, cậu vẫn luôn cho rằng hắn đã có kinh nghiệm từ lâu. Giờ đột nhiên biết đối phương cũng giống mình, tâm trạng Tống Ải lập tức cân bằng trở lại.
"Nhưng anh biết làm tất cả mọi thứ... Sao có thể?"
"Trên mạng có rất nhiều hướng dẫn." Người đàn ông giải thích: "Chỉ cần tốn chút thời gian xem vài video, cái gì cũng sẽ biết. Với tôi, điều này quá đơn giản."
Tống Ải: "..."
Thảo nào hôm đó cậu tắm xong đi ra, thấy Lục Đình Vân đang ôm điện thoại bất động. Hóa ra hắn đang "học bài" cấp tốc!
Trước đây thầy giáo nói người học giỏi thường có khả năng học hỏi cao. Lục Đình Vân này, cũng quá giỏi đi!
Tống Ải còn chưa hoàn hồn sau cú sốc, đối phương đã...
Lục Đình Vân cố nhịn lại, nói tiếp: "Tống Ải, cho tôi một cơ hội nữa, tôi sẽ khiến em..."
Tống Ải: "..."
Nghe được mấy chữ sau, mặt cậu lập tức đỏ bừng, tai thì nóng muốn ch//ết.
Ch//ết tiệt.
Lục Đình Vân sao lại có thể nói ra những lời như thế này?
Thân thể cậu càng lúc càng mềm nhũn!
Chẳng mấy chốc, ánh mắt cậu dần trở nên mơ màng.
Sự chống cự cuối cùng thất bại, thành trì cuối cùng vẫn sụp đổ.....
Sáng hôm sau.
Mưa to đã tạnh hẳn, cửa phòng phía tây có người gõ.
Tống Ải mơ mơ màng màng trở mình, nghe thấy giọng quản gia nhà cũ ngoài cửa: "Hai người dậy chưa? Đã gần 10 giờ rồi, bà Lục bảo tôi nhắc hai người xuống ăn sáng."
10 giờ?
Chàng trai vẫn còn ngái ngủ hơi ngớ ra. 10 giờ là muộn sao? Ngủ sớm dậy sớm, ngủ muộn đương nhiên phải dậy muộn. Hôm qua họ ngủ muộn như vậy...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!