Vẫn là căn phòng lần trước.
Để đề phòng bị lừa, Tống Ải đã tự mình kiểm tra dự báo thời tiết và gọi điện thoại hỏi tài xế.
Kết quả đều hoàn toàn trùng khớp với lời Lục Đình Vân nói.
Không còn cách nào, hai người chỉ có thể ở chung một đêm.
Dù sao cũng có giường, có sập, mỗi người một bên, không làm phiền lẫn nhau.
Nghĩ vậy, Tống Ải yên tâm ôm quần áo đi vào phòng tắm. Lần này, cậu không quên mang theo q**n l*t.
Hôm nay Lục Đình Vân tắm trước. Sau khi thay xong đồ ngủ, hắn ngồi bên bàn cạnh cửa sổ, dùng máy tính làm việc. Vừa lúc Tống Ải ra, hắn cũng kết thúc công việc.
Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở, Lục Đình Vân ngước mắt nhìn sang. Vợ hắn đang mặc bộ đồ ngủ cùng kiểu, chỉ là kích cỡ thông thường đối với cậu lại hơi rộng. Vì vậy, phần cổ áo lỏng lẻo, chỉ cần khẽ nâng tay là có thể lộ ra nửa bờ vai trắng nõn.
Cậu vừa bước ra từ hơi nước, những sợi tóc trên trán còn dính nước. Gương mặt trông vô cùng mềm mại, như thể chỉ cần véo nhẹ là có thể véo ra nước.
Lục Đình Vân cứ thế im lặng nhìn cậu.
Bên ngoài cửa sổ, mưa to xối xả, trong lòng hắn thì hơi nóng cuộn trào.
Sự chú ý của Tống Ải hoàn toàn bị màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên trên giường hấp dẫn.
Khoảng cách không xa, nội dung hiển thị trên đó có thể thấy rõ ràng.
— Cuộc gọi đến từ mẹ Tống.
Tống Ải đi đến, ấn nghe, đưa điện thoại áp vào tai, cầm một chiếc khăn ngồi xuống và chậm rãi lau tóc.
Không biết có phải vì bữa ăn lần trước không thoải mái hay không, mà gần đây giọng điệu của mẹ Tống đều đặc biệt ôn hòa.
"Tiểu Ải, về nhà chưa?"
"Chưa ạ." Chàng trai nói một cách hờ hững: "Mưa lớn quá, không đi được, bị kẹt lại chỗ bà nội."
"Nhớ chú ý đừng để bị cảm." Sau vài câu xã giao đơn giản, bà có vẻ bận rộn nên nhanh chóng đi vào vấn đề chính: "Chiếc vòng đó đã tặng cho bà nội chưa? Bà ấy nói gì?"
Tống Ải khẽ rũ mi: "Tặng rồi. Bà ấy... không nói gì cả."
"Không nói gì thật sao?"
"Vâng."
Tống Ải cảm thấy không cần thiết phải nói cho bà biết. bà nội Lục đã nhận quà, chắc là không có ý kiến gì không hài lòng. Nói nhiều chỉ thêm phiền phức.
Nghe vậy, Tống Hoài Uyển chần chừ một lát, không hỏi thêm.
"Được rồi. Mẹ còn phải sắp xếp tài liệu cho ngày mai, không nói chuyện với con nữa nhé."
Tống Ải vẫn hờ hững đáp một tiếng.
Bên tai vang lên tiếng "đô—" báo hiệu kết thúc cuộc gọi. Tống Ải cầm điện thoại đặt sang một bên, tùy tiện xoa mái tóc đã gần khô, quay đầu liền bắt gặp một đôi mắt đen láy.
"Mẹ nó..."
Muốn hù ch//ết ai hả?
Lời mắng chửi mới nói được nửa chừng, Tống Ải bỗng nhớ ra đây là ở nhà họ Lục, lời nói không thể quá th* t*c. Cậu nhanh trí sửa lời: "Khi nhìn chằm chằm người ta có thể phát ra chút tiếng động được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!