So với lần mừng thọ của bà nội Lục lần trước, không khí ở nhà cũ lần này hiển nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Điều này làm Tống Ải cảm thấy thoải mái, tự tại hơn hẳn.
Vừa bước vào, quản gia đã dẫn họ đi thẳng ra hậu viện.
Những người khác đều đã ở đó để chuẩn bị cho việc tế tổ.
Xuyên qua hành lang, trước khi rẽ vào hậu viện, Tống Ải bỗng nghe Lục Đình Vân hỏi: "phải rồi, bên nhà họ Tống... em không về có ảnh hưởng gì không?"
Tống Ải lắc đầu: "Hôm qua tôi hỏi mẹ rồi, bà ấy nói bận đi công tác không rảnh. Mấy năm nay bà ngoại tôi sức khỏe không tốt, nên việc tế tổ đều giao cho cậu tôi. Tôi có đi hay không cũng không sao cả."
Cậu nhún vai, nói thêm: "Bên cha tôi thì càng không cần nói, đã bao nhiêu năm không về rồi."
Lục Đình Vân nhìn cậu một cái, không hỏi thêm.
Vào đến hậu viện, người đông đúc, chật kín. Lục Hải Xuyên đứng ở vị trí đầu tiên, mặc một bộ áo Tôn Trung Sơn màu đen chỉnh tề, ngay cả râu cũng cạo sạch sẽ, vẻ mặt trông vô cùng nghiêm trang.
Tống Ải đi theo Lục Đình Vân đứng phía sau, ngẩng đầu nhìn từng cử chỉ của Lục Hải Xuyên, trong mắt thoáng hiện lên một cảm xúc phức tạp.
Lễ kính trời, bái đất, tế tổ, thắp hương... một loạt nghi thức diễn ra xong, đã mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Tổ tiên của nhà họ Lục đều được chôn ở nghĩa trang ngoại ô, không xa nhà cũ. Mọi người sẽ đi tảo mộ sau khi ăn cơm chay xong.
Lục Đình Vân và Tống Ải sóng vai đi theo mọi người đến nhà ăn.
Vừa ngồi xuống, một ánh mắt lạnh lùng đã chiếu tới.
Lục Hải Xuyên cực kỳ không thích sự xuất hiện của Tống Ải. Mặc dù ban đầu người đề nghị liên hôn là ông, nhưng trong mắt ông, nếu không phải mang ơn nhà họ Tống thì nhà họ Lục sẽ không phải chịu ủy khuất mà liên hôn với một gia tộc như vậy. Thành phố J có biết bao gia tộc quyền lực và giàu có, nhà họ Lục hiện đang trên đỉnh vinh quang, con trai ông
- Lục Đình Vân
- là một nhân tài xuất chúng trong giới trẻ.
Tương lai của hắn vốn không thể lường trước được, nhưng cố tình...
Nghĩ đến đây, Lục Hải Xuyên giận sôi máu. Tuy nhiên, xét thấy tình hình đặc biệt hôm nay, ông cuối cùng đã nhịn xuống không phát tác, chỉ là bữa ăn đã sớm mất ngon.
Ngược lại, Tống Ải, mặc dù cảm nhận được sự thù địch và xa lánh rõ rệt từ đối phương, nhưng vẫn ăn rất ngon miệng.
Hôm nay là Thanh Minh, cậu sẽ không dại dột mà đối đầu với Lục Hải Xuyên.
Chỉ cần Lục Hải Xuyên không thể hiện sự chán ghét ra mặt, cậu có thể giả vờ như không thấy gì cả. Điều quan trọng nhất là bản thân mình phải vui vẻ.
Lục Hải Xuyên thấy người này ăn uống ngon lành, thật sự không thể nhịn nổi. Ông định dùng ánh mắt ra hiệu cho Lục Đình Vân đang ngồi cạnh Tống Ải, bảo con trai khuyên nhủ, ngăn cản cậu một chút.
Vừa định mở miệng, ông đã thấy con trai mình múc một bát canh đặt trước mặt Tống Ải.
Lục Hải Xuyên: "..."
Sau khi bữa cơm chay kết thúc, Tống Ải ôm quà đi tìm bà nội Lục. Còn Lục Đình Vân thì bị cha mình gọi vào thư phòng nói chuyện.
"Sao hôm nay lại đưa nó đến đây?"
Cửa vừa đóng, Lục Hải Xuyên lập tức hỏi.
Không đợi Lục Đình Vân giải thích, ông nói tiếp: "Lần trước nể mặt bà nội con, cha không tiện nói nhiều. Lúc đến ăn mặc lôi thôi đã đành, kết quả lại chỉ tặng một cái bút máy vớ vẩn, đúng là không xứng đáng chút nào!"
Nghe vậy, Lục Đình Vân khẽ cau mày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!