Ánh nắng ngày xuân ấm áp. Bên ngoài, những tia sáng lốm đốm đậu trên gương mặt lúc đỏ lúc trắng của chàng trai trẻ.
Tống Ải giờ mới thấm thía thế nào là "họa từ miệng mà ra". Sớm biết sẽ có cảnh này, đêm qua cậu nên đạp Lục Đình Vân dậy.
"Mẹ nó, anh biết từ đầu rồi phải không?" Tống Ải phản ứng lại, hung hăng mắng.
"Biết cái gì?"
"Biết chuyện hôm qua anh..."
"Tôi?"
Một câu hỏi ngược đơn giản đã khiến Tống Ải, người vừa chiếm thế thượng phong, phải cứng họng.
Vành tai lặng lẽ đỏ lên, cậu khô khan bỏ dở chủ đề: "... Không có gì."
May mắn là Lục Đình Vân không bám riết lấy chủ đề này nữa. Hắn hiểu đạo lý "ôm cây đợi thỏ". Nếu đã có được lời hứa mà mình muốn, thì lúc nào thực hiện cũng được, chỉ cần người này không quên là đủ.
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, điện thoại của Tống Ải rung lên.
Cậu tùy tay mở ra, Vương Thụy Cảnh đã gửi cho cậu vài tin nhắn WeChat.
[Hôm đó cậu không nhìn lầm đâu]
[Chung Thiếu Hiên đúng là gay thật]
[Một người bạn của tôi có em trai học cùng ngành với anh ta, nói là Chung Thiếu Hiên hồi đại học từng quen không ít bạn trai, là gay chính hiệu]
Biết được chuyện này, trong lòng Tống Ải cũng không mấy xao động. Cậu chỉ cảm thấy tiếc cho cô con gái nhà họ Thẩm.
[Ừm, biết rồi]
Vừa định tắt màn hình, Tống Ải bỗng nhớ ra điều gì, lại bắt đầu gõ chữ: [À, lần trước cậu vội vàng đi, xảy ra chuyện gì thế?]
Lần này, Lão Vương trả lời rất chậm.
Chậm đến nỗi chiếc xe đã hoàn toàn rời khỏi cây cầu lớn mà điện thoại vẫn chưa có động tĩnh gì.
Sự kiên nhẫn của Tống Ải có hạn, cậu dứt khoát tắt màn hình.
Vừa ngẩng đầu lên, cậu đã bắt gặp ánh mắt của Lục Đình Vân không biết từ khi nào đã dán chặt lên người mình.
"Đang nói chuyện với ai?"
Bị bắt quả tang tại trận, Lục Đình Vân cũng không chột dạ, ngược lại còn hỏi trước.
Tống Ải thuận miệng đáp: "Bạn bè."
"Bạn bè nào? Họ Vương? Họ Lý? Hay họ Chu?"
"..." Tống Ải mặt đầy vạch đen nhìn hắn, "Anh đang điều tra tội phạm hả?"
Nhận ra mình có hơi quá giới hạn, Lục Đình Vân làm như không có chuyện gì, thu ánh mắt lại và không hỏi thêm nữa.
Lúc này, điện thoại của Tống Ải cuối cùng cũng rung lên.
[Mẹ tôi nhập viện rồi]
Tống Ải mở to mắt ngay lập tức khi nhìn thấy tin nhắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!