Tống Hoài Uyển và bạn trò chuyện xong, quay lại chuẩn bị dùng bữa, nhưng trong lúc vô tình, bà nhìn thấy trên mặt con trai mình có một vẻ ửng đỏ kỳ lạ.
Trực giác của một người mẹ mách bảo có điều bất thường, bà lập tức hỏi: "Sao mặt con lại đỏ thế?"
Tống Ải hoàn hồn, ánh mắt nhanh chóng rời khỏi chữ chữ "chồng", nuốt nước bọt và tùy tiện giải thích: "Cay ạ."
Tống Hoài Uyển khó hiểu, "Có món nào cay đâu?"
Tống Ải nhìn quanh bàn, vội vã tìm một cọng rơm cứu mạng, cầm chiếc nĩa lên chỉ chỉ: "Kia chẳng phải có hoa gừng sao?"
Tống Hoài Uyển: "..."
"Đến hoa gừng cũng không ăn được, con với cha con..." Người phụ nữ nói đến nửa chừng, sắc mặt bỗng thay đổi, không nói thêm gì nữa, cầm dao nĩa lên bắt đầu dùng bữa.
Tiếng kim loại cọ xát vào đồ sứ phát ra "kẽo kẹt" nghe chói tai, khó chịu. Cảm giác này như thể lại đưa họ trở về một đoạn quá khứ nào đó.
Tống Ải thực ra biết nửa câu sau là gì.
Con với cha con càng ngày càng giống nhau.
Hồi nhỏ, câu này cậu đã nghe không biết bao nhiêu lần. Trước đây mẹ Tống rất thích nói đùa như vậy, sau này dần trở thành điều cấm kỵ. Mỗi khi nhắc đến, hai người đều ngầm hiểu mà im lặng.
Người phục vụ lần lượt mang các món ăn lên bàn.
Tống Hoài Uyển mỗi món đều nếm một chút, nhưng rất kiềm chế không ăn nhiều. Uống một ngụm nước trái cây, bà lại hỏi: "Gần đây con ở nhà họ Lục có ổn không?"
Cứ cách một khoảng thời gian, câu hỏi này lại xuất hiện.
Ban đầu Tống Ải còn thật lòng mà phàn nàn về việc nhà họ Lục quy củ quá nhiều, Lục Hải Xuyên là một "âm dương đại sư" gì đó.
Sau này thì thành: Cũng ổn, chưa ch//ết... và những câu tương tự.
Lần này cũng vậy, cậu trả lời qua loa: "Cũng tạm ạ."
Tống Hoài Uyển rõ ràng đã quen với sự hờ hững của cậu, bà chuyển sang hỏi những chuyện nhỏ nhặt hơn: "Mẹ nghe nói lần trước Đình Vân đưa con đi dự tiệc đính hôn của con gái nhà họ Thẩm? Hai đứa bây giờ quan hệ thân thiết hơn rồi?"
Hai chữ "thân thiết" khiến Tống Ải có chút chột dạ. Cậu ho nhẹ một tiếng rồi giải thích: "Lục Đình Vân nói muốn hợp tác với nhà họ Thẩm, dẫn con theo để tạo thêm thiện cảm, nên mới đưa con đi... À không, còn vì lý do khác nữa."
"Thì ra là vậy..." Nghe câu trả lời này, Tống Hoài Uyển có vẻ hơi thất vọng, nhưng cảm xúc này chỉ thoáng qua. Bà tiếp tục hỏi: "Nhà họ Lục muốn hợp tác với nhà họ Thẩm à, chuyện này mẹ thật sự không ngờ... Họ định nói chuyện gì thế?"
Tống Ải cười khẩy, "Cái đó làm sao con biết được?"
Cậu và Lục Đình Vân là hôn nhân hợp đồng, chứ đâu phải thanh mai trúc mã không có bí mật gì.
Tống Hoài Uyển nhìn chằm chằm con trai mình một lúc, khẽ thở dài, lại hỏi: "Đúng rồi, lần trước mừng thọ bà nội, rốt cuộc con đã tặng quà gì?"
Nghe vậy, động tác dùng nĩa ghim rau của Tống Ải khựng lại.
Sao vẫn không thể trốn thoát được?
Nếu hỏi qua WeChat thì có thể không trả lời, nhưng giờ mặt đối mặt, trốn tránh chắc chắn là không thể.
Với tâm lý "đằng nào cũng ch//ết", Tống Ải nói thẳng.
"Bút máy."
"Bút máy?"
Tống Hoài Uyển suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm. Bà lặp lại một lần, vẫn còn chút hy vọng mà xác nhận: "Thương hiệu nào? Bao nhiêu tiền?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!