Giọng quản gia Ngô vô cùng thành khẩn.
"Thật xin lỗi tiểu tiên sinh, đã quá muộn rồi, những người giúp việc khác đều đã đi ngủ. Tiên sinh bên kia cũng không thể thiếu người được, chỉ có thể để cậu nghỉ ngơi ở phòng ngủ mà tiên sinh thường dùng."
Tống Ải im lặng, sờ sờ gáy, vẻ mặt có chút do dự.
Thấy vậy, quản gia Ngô vội bổ sung: "Cậu yên tâm, chiều nay tiên sinh vừa cho người thay chăn ga, phòng cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ, tuyệt đối không có mùi lạ!"
Lời đã nói đến mức này, Tống Ải không tiện từ chối, đành đưa tay đẩy cửa. Mở đèn lên, khung cảnh bên trong phòng hiện ra trước mắt.
Tống Ải học văn không giỏi, không thể nghĩ ra từ ngữ đặc biệt hay để miêu tả, chỉ cảm thấy phòng của Lục Đình Vân vô cùng đơn giản: chăn ga màu xám đậm không có bất kỳ hoa văn nào, tủ quần áo gần như chỉ có một kiểu vest và áo sơ mi, đồ nội thất trang trí cũng ít ỏi. Căn phòng với diện tích Tống Ải cảm thấy là vừa đủ, ở đây lại trở nên trống trải lạ thường.
Lục Đình Vân, mỗi ngày, đều ngủ ở một nơi như thế này sao?
Tống Ải đang mải suy nghĩ thì quản gia Ngô thấy cậu tạm thời không có nhu cầu gì nên rời đi. Đêm tĩnh mịch, chỉ còn lại cậu và căn phòng lần đầu tiên đối diện. Tống Ải đứng ở cửa chần chừ một lúc, mới bước vào không gian tràn ngập hơi thở riêng tư của Lục Đình Vân. Không có cảm giác kỳ lạ hay khó chịu như tưởng tượng. Có lẽ nhờ thói quen sạch sẽ của Lục Đình Vân, phòng hắn sạch đến mức gần như không có một hạt bụi, có lẽ bất cứ ai vào cũng sẽ không cảm thấy khó chịu.
Tống Ải trở tay đóng cửa, khi không khí lưu thông chậm lại, cậu ngửi thấy một chút mùi hương quen thuộc: hoa sơn trà? Tống Ải hơi khó tin, nhăn mũi ngửi kỹ lại, đúng là cùng một mùi sữa tắm cậu thường dùng. Thật trùng hợp. Tống Ải không khỏi tặc lưỡi kinh ngạc, không ngờ Lục Đình Vân lại dùng cùng loại với mình, thật có gu. Mùi hương quen thuộc làm cậu thả lỏng hơn chút. Hít một hơi thật sâu, cậu đi đến trước giường của Lục Đình Vân.
Ngón tay vô thức chạm vào tấm ga giường, cảm giác rất mềm mại. Dù kiểu dáng đơn giản, nhưng chất liệu hẳn là xa xỉ. Lục Đình Vân cũng khá tốt với bản thân. Tống Ải đang thầm nghĩ thì ánh mắt bị thu hút bởi chiếc tủ đầu giường bên cạnh. Chiếc tủ không có gì đặc biệt, nhưng trên đó lại có một cái khung ảnh bị úp xuống. Sao có người để khung ảnh kiểu này? Tống Ải cảm thấy tò mò, nhìn thêm hai lần. Nhưng vì phép lịch sự cơ bản và sự riêng tư, cậu không tò mò lật khung ảnh đó lên xem.
Lục Đình Vân làm như vậy hẳn là có lý do.
Thời gian không còn sớm, nhớ lại ngày mai còn phải đi ăn với mẹ Tống, mà vị này cũng không phải dễ đối phó. Tống Ải xoay người lên giường, tiếp tục đi vào giấc ngủ.Hôm sau, nắng vừa lên.
Tống Ải không thể ngủ đến tự nhiên tỉnh. Cả đêm qua vật lộn gần một giờ, lại vào đúng khoảng thời gian thường ngủ say nhất, sáng nay bị đồng hồ báo thức đánh thức nên người vẫn còn lơ mơ. Rửa mặt xong, cậu đối diện gương vuốt qua loa mái tóc. Mẹ Tống không thích vẻ lôi thôi của cậu, dù ít khi tự tay chỉnh sửa nhưng mỗi lần thấy đều càu nhàu vài tiếng. May mà mặt mũi sáng sủa, vuốt qua loa cũng giống như đã tạo kiểu kỹ càng.
Cậu hài lòng nhìn mình trong gương, nhanh chóng chú ý thấy trên người vẫn mặc đồ ngủ.
Chậc. Xem ra phải quay về thay đồ.
Một mặt Tống Ải thấy phiền, một mặt lại có chút tò mò không biết Lục Đình Vân đã tỉnh chưa. Dưới sự thúc giục của cả sự cần thiết và tính tò mò, Tống Ải không trì hoãn lâu, tiện tay đóng cửa phòng rồi đi về phía phòng mình.
Hành lang không một bóng người.
Tống Ải còn đang suy nghĩ lát nữa sẽ chào Lục Đình Vân một cách tự nhiên thế nào, đi đến cửa mới phát hiện bên trong cũng không có ai. Cậu theo bản năng cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay. 9:35. Kể từ lúc được chẩn đoán sốt cao vào đêm qua, mới chỉ qua bảy tiếng đồng hồ, sớm như vậy... Lục Đình Vân đi đâu rồi?
Chưa kịp hoang mang, WeChat đã nhận được tin nhắn của mẹ Tống hỏi cậu đã dậy chưa. Tống Ải không nghĩ nhiều nữa.
Thay xong quần áo, xuống lầu, Tống Ải lướt mắt qua phòng ăn. Lần này đến cả quản gia Ngô, người luôn đúng giờ, cũng không thấy. Cậu thấy thật kỳ lạ, nghe thấy tiếng động trong bếp, liền vội đi về phía đó. Bên trong chỉ có một người giúp việc đang lau kệ bếp. Tống Ải thực sự không kìm được mà hỏi: "Lục Đình Vân đâu rồi ạ?"
người giúp việc khựng lại, rũ mắt đáp: "Tiên sinh đã đến công ty nửa giờ trước rồi."
Tống Ải: "???"
Sốt cao xong liền đi làm? Khó trách Trình Siêu hôm qua nói hắn cường hãn như vậy!
Tống Ải vẫn còn trong cơn sốc, lại hỏi: "Quản gia Ngô đâu ạ?"
người giúp việc đáp: "Chắc là về phòng mình nghỉ ngơi, ông ấy hôm qua chăm sóc tiên sinh rất vất vả. Tiên sinh trước khi ra ngoài còn dặn dò chúng tôi đừng làm phiền ông ấy."
Tống Ải gật đầu "ừm", thầm nghĩ người Lục Đình Vân này đôi khi cũng khá tốt.
Một lúc sau, người giúp việc đột nhiên hỏi cậu: "tiểu tiên sinh muốn ra ngoài sao?"
người giúp việc của Lục gia thường không chủ động hỏi han, Tống Ải suýt chút nữa không phản ứng kịp. Nhưng cậu không có thời gian trò chuyện, thuận miệng "Vâng" một tiếng, quay người định đi, ai ngờ bị người giúp việc gọi lại: "tiểu tiên sinh, từ từ đã..."
Tống Ải quay đầu lại, thấy người giúp việc không biết từ lúc nào đã đeo găng tay cách nhiệt, mở lò vi sóng, mang ra một bát cháo vẫn còn bốc hơi nóng.
"Đây..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!