Chương 23: (Vô Đề)

Do một sự cố tương tự đã xảy ra hai lần liên tiếp, Tống Ải lập tức bừng tỉnh, lùi lại mười centimet để giữ khoảng cách an toàn.

"Lục Đình Vân? Mẹ nó, anh..."

Định chất vấn "Sao anh lại mò lên giường tôi", cậu chú ý thấy người đàn ông có vẻ không ổn. Môi hắn mím chặt, sắc mặt tái nhợt, trông như... đang sốt?

Để chắc chắn, Tống Ải nhìn chằm chằm hắn nửa phút, thận trọng đưa tay sờ trán. Nóng, vô cùng nóng, thậm chí đến mức bỏng tay. Tống Ải hoảng hốt rụt tay lại, định ngồi dậy bật đèn xem xét, mới phát hiện mình đã bị Lục Đình Vân ôm chặt vào lòng. Hắn ôm rất chặt, như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng, siết chặt lấy cánh tay và cơ thể cậu. Dù cậu có lăn lộn vặn vẹo thế nào cũng không thể thoát ra nửa phần.

Cố nén cơn giận muốn đá người, Tống Ải bình tĩnh lại, cố đánh thức hắn: "Lục Đình Vân, Lục Đình Vân, anh sốt rồi, mau buông tôi ra, nếu không sẽ không có ai gọi bác sĩ cho anh đâu!"

Đối phương không hề nghe lọt tai, ngược lại như chìm vào cơn mơ, vô thức lẩm bẩm: "Lạnh, lạnh quá, ôm tôi, ôm tôi một cái..."

Tống Ải thấy hắn nói nhảm: "Người sốt mà không lạnh mới lạ! Anh mau buông tôi ra, nếu không anh cứ đợi mà lạnh ch//ết đi!"

Người đàn ông vẫn không đáp lại, chỉ một mực siết Tống Ải vào lòng, dường như chỉ có vậy mới có thể giảm bớt cái lạnh đang hành hạ hắn. Thấy sắp dán chặt vào cơ thể Lục Đình Vân, Tống Ải vội đưa tay chống lên ngực hắn, miễn cưỡng ngăn khoảng cách đang dần thu hẹp.

"Lần sau mà để anh vào đây nữa, tôi là thằng ngốc."

Tống Ải tức đến ch//ết đi được nhưng không còn cách nào, đành tiếp tục tìm cách đánh thức hắn. Cậu định hét to, bỗng nhớ ra một bài báo tình cờ đọc được, nói rằng không nên dùng cách quá mạnh bạo để đánh thức người đang mơ, nếu không có thể gây rối loạn tinh thần. Hậu quả này có chút nặng nề, Tống Ải không dám gánh vác, do dự một lúc vẫn chọn cách nói chuyện ôn hòa hơn: "Mẹ nó, anh siết nữa là tôi ch//ết thật đấy."

Người đang sốt mơ màng hiển nhiên vẫn không nghe lọt tai, miệng vẫn là mấy câu "Lạnh, ôm chặt tôi." Cảm giác cơ bắp ở cánh tay hắn vẫn tiếp tục siết chặt, Tống Ải hoàn toàn hết kiên nhẫn, dứt khoát buông xuôi, mặc hắn ôm lấy eo.

Dù cách một lớp quần áo, Tống Ải vẫn cảm nhận được vùng eo nóng rực của đối phương. Cậu đỏ mặt, vô cảm nói: "Như vậy, được chưa."

Chịu thua trước người đàn ông này quả nhiên là một cách hiệu quả. Lục Đình Vân nhanh chóng thả lỏng, không còn lẩm bẩm lạnh nữa, cũng không tiếp tục dùng sức, mà vùi đầu vào vai Tống Ải, như một thú bị thương được cứu giúp, mềm nhẹ lại chậm rãi cọ cằm vào xương quai xanh của cậu.

Một người đàn ông cao 1m90, vạm vỡ như vậy lại cuộn mình trong lòng cậu, Tống Ải quả thực có một cảm giác quen thuộc như "làm mẹ" không đau đớn. Cậu kiên nhẫn đợi một lúc, đến khi đối phương gần như không còn động tĩnh, mới vỗ nhẹ vào lưng hắn hỏi: "Được rồi, tôi đã ôm anh vài phút, bây giờ có thể buông ra chưa?"

"..."

Trầm mặc.

Lục Đình Vân không phản ứng. Cánh tay siết chặt không có dấu hiệu nới lỏng, dường như sự trấn an vừa rồi chỉ là một trò đùa. Tống Ải có chút tê dại. Đêm nay lẽ nào phải ôm một người to lớn như vậy để ngủ? Quan trọng hơn, Lục Đình Vân sốt cao như thế, không tìm cách hạ nhiệt, lỡ nửa đêm ch//ết thì sao? Chẳng phải cậu sẽ thành "góa phụ" thật sao?

Đầu óc Tống Ải rối như tơ vò, đang suy nghĩ phải làm thế nào, xương quai xanh bỗng truyền đến một cảm giác ươn ướt. Cái, cái gì thế?! Tống Ải giật mình sống lưng run rẩy, vội chui đầu ra khỏi chăn để xem, mới phát hiện hóa ra Lục Đình Vân đang l**m cậu! Một luồng ánh sáng trắng từ đầu bổ thẳng xuống chân. Lần này Tống Ải thật sự tê liệt.

"... Đệt! Lục Đình Vân, anh phát điên à!! Bị chó l**m nhập hồn sao?!"

Cậu vừa chửi bới vừa nhấc chân, cố gắng đá hắn ra, nhưng đáng tiếc chiếc chăn khá dày cản trở lực đạo và tốc độ của cậu, cú đá này hoàn toàn vô nghĩa. Người đàn ông r*n r* một tiếng, cơ thể ngược lại càng thêm nóng bỏng. Tống Ải chịu không nổi, thật sự không kiên nhẫn cùng hắn lãng phí thời gian, lại điên cuồng chống cự, tay chân cùng sử dụng, đấm đá loạn xạ.

Nhưng hiệu quả rất nhỏ. Sự giãy giụa của Tống Ải chẳng khác nào làm nũng, đặc biệt khi đối phương còn ý thức mơ hồ. Lăn lộn nửa ngày, cuối cùng, khi bàn tay to rộng của Lục Đình Vân phủ l*n đ*nh đầu cậu, nhẹ nhàng xoa tóc cậu như v**t v* một chú mèo con, Tống Ải một lần nữa buông xuôi.

"Mẹ nó anh..."

Không chờ cậu mắng xong nửa câu sau, đùi dường như cảm nhận được điều gì... Một lát sau, Tống Ải trợn tròn mắt. Hóa ra sự phản kháng liều ch//ết vừa rồi của cậu, lại khơi dậy phản ứng của Lục Đình Vân!!!

Đáng ch//ết. Cái này... làm sao ngăn lại đây!!

Tống Ải có chút sụp đổ, muốn động nhưng không dám, sợ làm đối phương càng thêm nôn nóng.

Bình tĩnh, bình tĩnh. Chỉ cần không lộn xộn nữa, biết đâu một lát sau Lục Đình Vân sẽ "tắt lửa". Nghĩ vậy, Tống Ải nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cố điều chỉnh hơi thở, để bản thân hạ nhiệt trước.

Nhưng Lục Đình Vân đã không thể kìm nén, dụ/c vọng không thể kiềm chế như ngọn lửa nhanh chóng bùng cháy, cơ thể hắn không chịu được muốn làm gì đó, vô thức đưa tay vào vạt áo Tống Ải, như một con bạch tuộc vươn xúc tu chạm vào lưng cậu. Lưng Tống Ải khẽ run, vẫn không dám nhúc nhích.

Lòng bàn tay thô ráp di chuyển trên tấm lưng trơn mềm của cậu, từ xương sống đến xương cụt, thậm chí còn nhiều lần cố vén cạp quần của cậu để x** n*n những n** m*m m** hơn. Cũng may Lục Đình Vân không có đủ sức lực.

s* s**ng chưa được hai phút, hắn lại không thỏa mãn, toàn bộ cơ thể áp sát, ghé vào tai Tống Ải, thì thầm: "Tống Ải, tôi muốn..."

Ba chữ sau, có thể nói là đã đánh bom thẳng vào đầu Tống Ải.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!