Trong màn đêm mờ ảo, một chiếc xe đen lẳng lặng tiến vào trang viên.
Quản gia Ngô đã nhận được điện thoại từ sớm, liền vội vàng cầm ô, đứng chờ ở cửa.
Lục Đình Vân từ một bên cửa xe khác bước xuống, đi đến bên này, mở cửa rồi khom lưng.
Hắn định đỡ Tống Ải ra khỏi xe, nhưng Tống Ải mềm oặt, cả người như không xương, không có chút sức lực hay phản ứng nào.
Quản gia Ngô đứng phía sau nhìn sốt ruột, đang do dự có nên chủ động giúp đỡ không, thì thấy Tống Ải bỗng nhiên kêu lên một tiếng, được Lục Đình Vân bế ngang ra ngoài.
Quản gia Ngô chưa kịp kinh ngạc, vội vàng giương cao chiếc ô.
Xe dừng ở vị trí đối diện cửa biệt thự, đi vào chỉ mất vài bước. Nhưng Lục Đình Vân bế Tống Ải vào trong rồi, lại không có ý định buông cậu xuống, mà tiếp tục đi về phía cầu thang.
Lên được vài bậc, Lục Đình Vân bỗng dừng lại. Giọng hắn không nghe ra chút cảm xúc nào, chỉ bình tĩnh nói: "Chú nấu chút canh giải rượu mang lên đây nhé."
Quản gia Ngô lập tức vâng lời: "Được."
Quản gia Ngô quay người đi xuống bếp, hai người kia tiếp tục lên lầu.
Sau khi được hít thở không khí trong lành, trạng thái choáng váng của Tống Ải dường như tốt hơn một chút.
Cậu mơ màng mở mắt, thấy mình đang lơ lửng, vẫn còn bay lượn trong không trung. Cậu theo bản năng ôm chặt lấy "cọc gỗ" đang đỡ mình để không bị ngã xuống. Chỉ là, hoa văn của "cọc gỗ" này dường như không ngừng "phát triển", thậm chí còn "nổi gân xanh" đầy kích động.
Có được chỗ dựa vững chắc, cậu cảm thấy an tâm hơn. Cậu vùi đầu vào "thổ nhưỡng" rắn chắc và ấm áp bên cạnh cọc gỗ, giống như một con sóc trốn trong hốc cây, cảnh giác quan sát xung quanh.
"Đây là đâu?" Cậu hỏi.
"Cọc gỗ" đáp lời cậu: "Trong nhà."
"Nhà?" Cậu cười một tiếng, đầy mâu thuẫn: "Nhà nào? Lục gia sao? Tôi mới không cần về."
Cậu lẩm bẩm vài câu, rồi bắt đầu phản kháng, hai chân kịch liệt đá lung tung lên xuống, trái phải: "Buông tôi ra, không đúng… cái gì quấn lấy chân tôi? Là rắn sao? Mau cút ra!"
"Không phải rắn." "Cọc gỗ" nhẫn nại trả lời: "Là tay tôi, đừng cựa quậy, sắp đến nơi rồi."
"Tay ai?" Thanh niên bị dọa sợ: "Sao lại có tay! Chắc chắn là rắn! Hơn nữa là một con mãng xà rất lớn, nó quấn chặt lấy tôi… Có phải nó muốn cắn ch//ết tôi không? Nó muốn ăn thịt tôi! Mau buông tôi ra!!"
Người trong lòng phản kháng dữ dội lạ thường, nhưng cách phòng ngủ chính chỉ còn vài bước, Lục Đình Vân suy nghĩ một lát, vẫn không buông cậu xuống. Nếu buông ra, tối nay cậu chắc chắn sẽ ngủ thẳng cẳng trên sàn nhà.
"Chờ một chút."
"Chờ cái…"
Tống Ải còn chưa nói xong, bỗng nhiên cảm thấy mình được đặt nhẹ nhàng lên một nơi rất mềm mại, giống như một chiếc mạng nhện, hoa văn lồi lõm hơi cộm, nhưng mùi hương lại rất quen thuộc.
Ngay sau đó, "con rắn" rời đi, "cọc gỗ" cũng rời đi, thậm chí cả "thổ nhưỡng" ấm áp cũng đi rồi.
Khí lạnh từ cổ áo rộng tràn vào, Tống Ải rùng mình, bỗng nhiên cảm thấy có chút trống rỗng.
Sao mọi thứ đều đi hết rồi?
Không ai quản cậu sao?
Cậu cố gắng nắm lấy cái gì đó, vươn tay ra, nhưng chỉ chạm phải một miếng vải trơn tuột, hơi nóng và hơi cứng.
Là cái gì?
Vẫn còn người ở bên cạnh đúng không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!