Vương Thụy Cảnh có một dự cảm chẳng lành.
Cậu ta chợt tỉnh táo, nhận ra Tống Ải thực ra không hề nhìn cậu ta, mà đang nhìn về phía sau lưng.
Vương Thụy Cảnh theo ánh mắt của Tống Ải quay đầu lại, quả nhiên thấy một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, đeo mặt nạ bạc, dáng người cao lớn đang đi về phía này.
Hơi quen mắt, hình như đã từng gặp khi đến đây lần trước.
Người đàn ông sải bước đến, nhưng dáng vẻ lại không chút vội vàng, có thể hình dung được eo lưng hắn vững chãi đến mức nào. Mặc dù bị mặt nạ che khuất nửa khuôn mặt, nhưng chỉ dựa vào phần ngũ quan lộ ra và đường cằm rõ nét, cũng có thể đoán được gương mặt này tuyệt đối không tầm thường.
Miệng Tống Ải vẫn còn lẩm bẩm: "Hóa ra không phải tạm thời… Anh thế mà lại là… nhân viên chính thức?"
Cái gì mà tạm thời, chính thức? Vương Thụy Cảnh hoàn toàn không hiểu.
"anh Khuôn Mẫu" đứng lại trước mặt Tống Ải, vẻ mặt lạnh lùng, không đầu không đuôi nói: "Cậu quả nhiên đến."
"Ừm." Chỉ có Tống Ải hiểu ý hắn, chầm chậm gật đầu, thản nhiên nói: "Không đến thì làm sao đưa tiền boa cho anh?"
Tiền boa? À...
Vương Thụy Cảnh đã nhớ ra.
Hóa ra là người đàn ông lần trước đã đưa Tống Ải về chỗ ngồi.
Người đàn ông cau mày nói: "Tôi nói không cần."
Tống Ải nào có nghe lọt tai, vẫn kiên định: "Thì tôi cũng phải đưa."
Người đàn ông không hiểu sự kiên quyết của cậu.
"Tôi không cần cậu cũng đưa?"
Lần này Tống Ải gật đầu rất mạnh. Cậu uống khá nhiều loại rượu, lưỡi đã tê dại, nói chuyện cũng trở nên chậm chạp: "Không đùa."
"…" Người đàn ông nhất thời không nói nên lời.
Vương Thụy Cảnh ngồi giữa họ, cảm thấy mình như một người ngoài cuộc, hoàn toàn không chen lời vào được, chỉ có thể nghe họ trò chuyện qua lại.
Lúc người đàn ông vừa đến cũng có nhìn cậu ta, nhưng ánh mắt không mấy thân thiện, cách cả chiếc mặt nạ vẫn có thể cảm nhận được sự địch ý.
Vương Thụy Cảnh thấy hơi khó hiểu. Nhân lúc người đàn ông im lặng, cậu ta giả vờ tùy tiện nói: "Anh bạn, bạn tôi cố chấp lắm, cậu ấy đã quyết chuyện gì thì không ai lay chuyển được đâu. Tiền boa anh cứ nhận đi, đừng làm lỡ việc chúng tôi tiếp tục vui vẻ."
Nói cách khác: Mau lấy tiền rồi đi đi.
Người đàn ông quay đầu nhìn cậu ta, đôi môi khẽ mấp máy, dường như muốn nói gì đó.
Nhưng chưa kịp mở lời, hắn lại nghe Tống Ải say khướt nói: "Không cần khách sáo với tôi, tôi biết các anh làm nghề dịch vụ này không dễ dàng gì. Người khác tùy tiện thưởng một chút tiền boa, đối với các anh có thể là tiền lương cả ngày, hoặc là nửa tháng sinh hoạt phí, ừm… một số khách hàng cho ít, có thể là cho anh tiền mua sách, tiền mua vé tàu về nhà…"
Cậu rõ ràng đã say, thế mà còn giơ ngón tay bắt đầu tính toán.
Càng tính càng loạn, nói năng cũng càng lộn xộn. Đơn giản là không tính nữa, tiếp tục kiên định: "Dù sao thì tiền boa này, hôm nay tôi nhất định phải đưa cho anh."
Nói rồi, cậu thò tay vào túi, nhưng lại quên mất mình sớm đã không có thói quen mang tiền mặt trong người.
Cuối cùng lục tung tất cả các túi, kết quả không tìm thấy một xu, cậu kinh ngạc nói: "Tiền của tôi đâu??"
Người đàn ông bất lực đỡ trán.
Tống Ải tìm tiền trong túi mình không ra, liền định đi lục túi người khác. Thấy cậu sắp nhào tới Lý Thượng bên cạnh, người đàn ông bước nhanh đến, một tay giữ chặt cậu lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!