L không có hồi đáp.
Cuối cùng, Lý Thượng gọi điện thoại xác nhận M&C đã mở, hai người bèn ngồi lên xe của Lý Thượng, trực tiếp đến điểm hẹn gặp Vương Thụy Cảnh.
Trên xe, Tống Ải nhắn tin cho quản gia Ngô rằng hôm nay cậu sẽ về nhà muộn.
Quản gia Ngô lập tức trả lời: [Được, tiểu tiên sinh.]
Tống Ải thoát giao diện, nhìn bên dưới, tin nhắn của "L" vẫn không có phản hồi.
Hôm nay người này chắc không online rồi.
Có chút tiếc, cậu vốn định gặp mặt để cảm ơn lần nữa.
Đặt điện thoại xuống, Tống Ải chú ý đến logo quen thuộc ở vô lăng của Lý Thượng, liền hỏi: "Cậu không đổi xe à?"
Hai tháng trước cậu đã nghe đối phương nói muốn đổi, kết quả đến giờ vẫn là chiếc xe này.
Lý Thượng nhìn thẳng về phía trước gật đầu: "Ừm. tôi cân nhắc rồi, chiếc xe thể thao kia ngầu thì ngầu thật, nhưng chỉ ngồi được hai người, không thể chở cậu với Lão Vương cùng lúc, thôi thì đành chịu. Hôm nào tìm được chiếc nào ưng ý hơn thì xuống tay sau."
Tống Ải nhận xét: "Vậy cậu cũng chu đáo phết."
Lý Thượng "cười, "Chuyện nhỏ."
Một lát sau, Tống Ải lại nói: "Không phải cậu thích chiếc xe của tôi sao? Hay bán cho cậu luôn nhé."
Lý Thượng kinh ngạc "a" một tiếng.
Chiếc Ferrari của Tống Ải là món quà sinh nhật tuổi 18 mà một người bạn bí ẩn của cha cậu tặng. Đây là phiên bản giới hạn toàn cầu, người bình thường có muốn mua cũng không mua được.
Khi đó, đối phương tuyên bố mình nợ cha Tống Ải một ân tình, trước kia chưa trả được, giờ trả không nổi, trong lòng bất an, dứt khoát tặng cho Tống Ải.
Tống Ải vốn dĩ không muốn, vì cậu không quá hứng thú với xe cộ. Nhưng vừa nghe nói chiếc xe này đặc biệt giữ giá, càng để lâu, giá sang tay càng cao, cậu liền nhận lấy.
Mấy năm nay cũng có không ít bạn bè đến hỏi mua, nhưng cậu đều lấy lý do không muốn bán để từ chối.
Lý Thượng chính là một trong số đó.
Mặc dù cũng là xe hai chỗ, nhưng nếu Tống Ải thực sự muốn bán, cậu ta cũng tuyệt đối không do dự. Chiếc xe đó thực sự quá ngầu.
"Thật hay giả đấy?" Lý Thượng truy hỏi.
Tống Ải nhìn ra ngoài cửa sổ suy tư một lát, vẫn không buông: "Trêu cậu thôi. Hai năm nữa, tôi lái chán rồi tính sau."
Lý Thượng: "…"
Hai người vừa đến nơi, Vương Thụy Cảnh đã đứng chờ sẵn bên đường.
Con phố này thuộc khu sầm uất, các kiến trúc cũ khá nhiều nên không có bãi đỗ xe quy củ. Thay vào đó, họ phân ô ngay trên vỉa hè, đến giờ là có thể đỗ.
Xe đỗ xong, Lý Thượng vừa lôi ra một vật màu xanh lục không rõ từ hộp đựng, vừa cao hứng hát:
"Đợi đã lâu cuối cùng cũng đợi được đến hôm nay."
Cậu ta đeo lên chiếc bịt mắt, biến hình ếch con đau khổ phiên bản đời thực. Đôi mắt đen kết hợp với mi mắt xanh lục, tròng mắt lồi ra, vừa quái dị vừa hài hước.
Tống Ải quay đầu nhìn, suýt nữa bị dọa ngất đi.
Lý Thượng hồn nhiên không biết, đắm chìm trong tác phẩm nghệ thuật của chính mình, thậm chí còn hớn hở hỏi: "đại ca, xem bịt mắt mới mua của tôi nè, đáng yêu không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!