Tống Ải thực sự đã mệt. Còn nửa câu sau, hoàn toàn chỉ là cái cớ, nhân tiện làm Chu Kí Bạch thấy ghê tởm một chút. Ai bảo Chu Kí Bạch mỉa mai cậu "ở góa khi chồng còn sống"?
Dù là nói dối hay chỉ là mạnh miệng, trước mắt cậu phải lấy lại thể diện đã.
Chu Kí Bạch chớp mắt, dù không tin lắm nhưng cũng không có bằng chứng để phản bác. Dẫu sao đây là chuyện riêng của hai vợ chồng, cậu ta là người ngoài, có nói nhiều cũng không đủ tự tin.
"Tránh ra được chưa?"
Tống Ải hỏi lại lần nữa.
Cậu tuy thấp hơn Chu Kí Bạch một chút, nhưng khí thế không hề thua kém. Mặc dù nói chuyện uể oải, nhưng cách cậu phát âm rõ ràng cùng với giọng nói đặc biệt vẫn vô cùng cuốn hút.
Chu Kí Bạch gãi gãi tai, khuôn mặt đỏ bừng vì bối rối, gần như cùng màu với mái tóc. Cậu ta không muốn tránh, nhưng hình như không tránh không được. Dẫu sao người ta phải về nhà tìm chồng ngủ, cậu ta là người ngoài thì lấy tư cách gì mà cản? Một khi ngăn cản, nếu chuyện này đồn ra ngoài, người khác có thể hiểu lầm cậu ta thèm khát "người đã có chồng"...
Ch//ết tiệt. Chẳng phải sẽ bị cười ch//ết sao?!
Khốn thật. Đáng lẽ không nên mỉa mai chuyện này.
Chu Kí Bạch vừa hối hận vừa nghiến răng, lùi sang một bên nhường đường cho Tống Ải.
Lý Đại Tảng vốn đang buồn bã vì Tống Ải về sớm, thấy cảnh này lại không nhịn được cười. Không dám cười thành tiếng, chỉ biết lấy tay che miệng.
Tống Ải sải bước, vẻ mặt không cảm xúc.
Vừa lướt qua Chu Kí Bạch, đẩy cửa ra chưa kịp bước đi, cậu bỗng nghe cậu ta gọi lại, thì thầm một câu không đầu không đuôi: "Thật ra những mối quan hệ hôn nhân như hai người, tôi thấy nhiều rồi, cũng không nhất thiết phải làm cái chuyện đó..."
Giọng Chu Kí Bạch càng nói càng nhỏ, hai câu sau nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
Tống Ải chẳng nghe thấy gì. Nhưng cậu cũng lười phản ứng Chu Kí Bạch định nói gì, chỉ mất kiên nhẫn vẫy vẫy tay rồi rời đi ngay.
Có một người chuyên chờ sẵn bên ngoài, là tài xế của nhà họ Lục. Tống Ải không nhớ tên, dẫu sao nhà có cả chục tài xế, mỗi ngày thay phiên nhau đưa đón, quan trọng là họ đều giống nhau như đúc, hai mắt một mũi một miệng, không thể nào phân biệt được.
Thấy Tống Ải từ câu lạc bộ đêm bước ra, tài xế lập tức xuống xe mở cửa sau cho cậu. Chờ Tống Ải ngồi lên xe, tài xế lại nhanh nhẹn trở về ghế lái, lái xe rời đi ngay lập tức.
Những người tài xế này không chỉ giống nhau về ngoại hình mà cả phong cách làm việc cũng y hệt nhau. Cứ như thể họ đã kế thừa "bản sao" của ông chủ: nghiêm túc và nhanh nhẹn. Nhưng vô vị.
Tống Ải nhớ lại cuộc gọi lúc nãy, thuận miệng hỏi: "Là ý của quản gia Ngô sao?"
Tài xế ngẩng đầu nhìn qua gương chiếu hậu, nhưng không lên tiếng. Chắc không hiểu, nên không dám tùy tiện trả lời. "Nói ít làm nhiều" cũng là phong cách của người nhà họ Lục.
Tống Ải đành phải nói rõ hơn: "Có phải quản gia Ngô dặn anh, chỉ cần tôi xuất hiện là lập tức đưa tôi về nhà không?"
Lúc này tài xế mới gật đầu: "Đúng vậy, tiểu tiên sinh."
Tống Ải: "..."
Tống Ải cảm thấy vô vị, dứt khoát không nói nữa. Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hạ kính xuống một chút, để gió đêm thổi vào làm mát khuôn mặt nóng bừng và đầu óc quay cuồng.
Cậu nhìn sự phồn hoa và ồn ào của thành phố dần lùi lại phía sau, ánh mắt cũng trở nên mơ màng.
Kỳ lạ, hôm nay rõ ràng không uống nhiều. Sao lại chóng mặt thế này?
Đồng hồ trong thư phòng "leng keng" một tiếng.
Đúng 0 giờ.
Lục Đình Vân cuối cùng cũng thoát ra khỏi công việc phức tạp. Hắn nhìn ra bãi cỏ bên ngoài qua ô cửa sổ lớn. Bên ngoài vẫn tối đen như mực. Điều đó có nghĩa là Tống Ải vẫn chưa về.
Việc vợ về muộn không làm hắn lo lắng. Vẻ mặt hắn bình thản, lại đưa mắt về phía tài liệu trên bàn, tiếp tục xem xét quy trình cuối cùng của dự án.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!