au cơn mưa, hơi ẩm len lỏi từ những khe tường.
Tống Ải chợt rùng mình, ngay sau đó là khuôn mặt bất giác đỏ bừng. Cuối cùng, cậu khó tin cất lời: "Anh? Khoan đã, những người giúp việc khác trong nhà đâu?"
Lục Đình Vân cụp mắt, thản nhiên đáp: "Đi ngủ rồi."
"Lúc nãy không phải còn có hai người đang dọn dẹp phòng khách sao?"
"Dọn xong thì đi ngủ."
"…"
Tống Ải hoàn toàn cạn lời.
Cậu há miệng, định nói gì đó, nhưng thấy Lục Đình Vân sắp bước vào, cậu theo bản năng cản lại: "Khoan đã… thôi, ngày mai hãy gọi người khác đến giúp tôi là được."
Người đứng ở cửa quả nhiên dừng lại.
Nhưng cũng không rời đi.
Tống Ải vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu, cổ cứng đờ, nhưng vì không mặc áo nên cậu chẳng muốn đứng dậy. Đành cúi mặt xuống, vẫy tay định nói: "Anh về ngủ sớm đi."
Nhưng chưa kịp mở lời, cậu đã nghe Lục Đình Vân hỏi: "Em ghét tôi lắm sao?"
Sao lại kéo sang chuyện ghét bỏ thế này? Tống Ải thầm nghĩ người này sao nhạy cảm đến vậy, ấp úng nói: "Cũng không hẳn."
Lục Đình Vân lại nói: "Vậy là sợ tôi."
Nghe câu này, Tống Ải tức đến bật cười: "Tôi sợ anh? Anh có gì mà phải sợ…"
"Thế vì sao không cho tôi bôi thuốc cho em?"
"…"
Tống Ải im bặt.
Nói chuyện với người quá thông minh đúng là mệt óc. Tiếp tục kéo dài thì sẽ càng rối rắm. Tống Ải dứt khoát buông xuôi, úp mặt vào gối, rầu rĩ nói: "Thích bôi đến thế thì bôi đi!"
Chỉ bôi thuốc thôi mà, họ đã lên giường với nhau rồi, còn sợ bôi thuốc ư?
Thế là, Lục Đình Vân công khai bước vào phòng ngủ của cậu.
Tống Ải nói là buông xuôi, nhưng tai vẫn hoạt động. Cậu nghe thấy Lục Đình Vân đi đến bên giường, vặn nắp lọ thuốc, sau đó đổ chất lỏng ra lòng bàn tay xoa xoa vài cái, có vẻ rất chuyên nghiệp.
Lòng bàn tay… Tống Ải nhớ rõ đôi tay Lục Đình Vân thon dài, khớp xương rõ ràng, vân tay thô ráp. Khi lơ lửng trong không trung lúc ấy, gân xanh nổi lên, trông rất có lực.
Khoan đã.
Cậu lại đang nghĩ gì vậy a a a a!?
Tống Ải mạnh mẽ ngắt quãng dòng suy nghĩ, để phân tán sự chú ý, cậu thuận miệng hỏi: "Anh biết xoa bóp sao?"
Lục Đình Vân thờ ơ "Ừm" một tiếng, giây tiếp theo, lòng bàn tay nóng bỏng lập tức áp lên lưng Tống Ải.
Đầu tiên, Tống Ải giật mình run lên, thắt lưng hơi co lại, thậm chí cả mông cũng bất giác siết chặt. Thế nhưng, cậu nhận ra không hề khó chịu như mình tưởng, dần dần thả lỏng.
Hương thuốc khó ngửi hòa cùng cảm giác dinh dính của dầu, lòng bàn tay rộng lớn, ấm áp của hắn di chuyển qua lại, ấn trên tấm lưng trắng mềm của Tống Ải. Lực đạo đều đặn, nhịp nhàng. Đứng từ góc nhìn của người khác, đây sẽ là một hình ảnh khêu gợi, nhưng trong mắt Tống Ải, chỉ có hai chữ:
Thoải mái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!