Chương 18: (Vô Đề)

Bên ngoài, cơn mưa đã tạnh từ lâu, nhưng không khí vẫn còn vương lại sự lạnh lẽo. Lục Đình Vân liếc mắt một cái đã nhận ra vết thương trên người hai người. Hắn cau mày, giọng lạnh băng: "Xảy ra chuyện gì?"

Câu hỏi tuy không khách sáo, nhưng rõ ràng là nhắm vào Trình Siêu. Trình Siêu run rẩy, ấp úng mãi không dám nói ra nguyên do.

Một lúc lâu sau, Tống Ải mới nửa đùa nửa thật mở lời: "Nhìn không ra sao? Đánh nhau đấy."

Lục Đình Vân bước nốt mấy bậc cầu thang cuối cùng, ngồi xuống chiếc sofa trong phòng khách. Hắn nghiêng mặt nhìn cậu, lặp lại: "Đánh nhau?"

Giọng hắn không lớn, nhưng lạnh như băng.

Trình Siêu lập tức sợ hãi co rúm lại.

Tống Ải cũng hơi chùn bước, nhưng vẫn cứng đầu "Ừm" một tiếng.

Lục Đình Vân bắt chéo chân, bình tĩnh hỏi: "Đánh như thế nào? Kể rõ tôi nghe xem."

Tống Ải: "..."

Còn muốn thuật lại ư? Anh coi như nghe kịch hả?

Cậu không muốn nói, Lục Đình Vân cũng không lên tiếng, chỉ kiên nhẫn nhìn chằm chằm cậu.

Vài phút sau, Tống Ải đành từ bỏ giãy giụa, khô khan giải thích: "Em trai anh suýt nữa bị người ta đánh ch//ết, tôi cứu cậu ấy, chỉ đơn giản vậy thôi."

Nghe xong, Lục Đình Vân quay sang nhìn Trình Siêu.

Trình Siêu giật nảy mình, vội vàng xác nhận: "Đúng đúng đúng! Là Tống.. là anh Ải cứu em!"

Lục Đình Vân lại hỏi: "Em gây chuyện?"

Trình Siêu nào dám nói thật, ấp úng: "Không, không có, chỉ là có người đơn thuần thấy em chướng mắt, phục kích trên đường muốn xử em. Trùng, trùng hợp bị anh Ải gặp được thôi."

Lời này vừa nghe đã biết là nói dối.

Nhưng Lục Đình Vân cũng không bận tâm rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, trước mắt không phải là lúc truy cứu trách nhiệm.

Hắn cầm điện thoại lên, gọi cuộc đầu tiên.

Dặn dò vài câu.

Sau khi cúp máy, là một khoảng lặng ngắn.

Phòng khách chìm vào sự im lặng ch//ết chóc.

Đúng lúc hai người đang đứng do dự có nên tìm chỗ ngồi xuống hay không, phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Hai người quay đầu lại, thấy một người mặc áo blouse trắng.

Vẻ mặt lo sợ của Trình Siêu lập tức tan biến.

Hì hì.

Cậu ta biết ngay anh họ vẫn quan tâm cậu ta mà.

Ngoài mặt hung dữ, lại lẳng lặng gọi bác sĩ ^_^

Lục Đình Vân nói gọn lỏn: "Khám cho hai người này."

Bác sĩ gật đầu, ưu tiên kiểm tra cho Trình Siêu trông thảm hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!