Chương 17: (Vô Đề)

Mưa đầu xuân, gió gào thét.

Vương Thụy Cảnh đứng ở cửa phòng VIP, tiếng kính vỡ chói tai, tiếng la hét đau đớn thê thảm đan xen bên tai … Bên trong loạn thành một nùi, nhưng cậu ta quá kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Tống Ải thế mà lại biết đánh nhau.

Hơn nữa ra tay không hề nhẹ.

Két nước ngọt trong tay Tống Ải không biết từ lúc nào đã vỡ tan tành trên sàn. Vương Thụy Cảnh phán đoán, hẳn là trong vòng nửa phút vừa rồi cậu đã ném ra ngoài, hơn nữa còn ném trúng vài người, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của mấy tên xui xẻo kia là có thể thấy rõ.

Mấy tên này đang ôm bụng kêu đau, số còn lại theo chỉ thị của tên đầu đinh liền xông lên.

Vương Thụy Cảnh vừa định kêu một tiếng "cẩn thận", Tống Ải đã phản ứng trước, cúi người xuống thực hiện một cú quét chân.

Hai người bị cậu quét ngã. Số còn lại có hai tên vung nắm đấm tới.

Tống Ải phản ứng có nhanh cũng không thể nhanh hơn hai nắm đấm cùng lúc. Cậu né được một cú, nhưng không thể né cú còn lại, đành dùng tay che lên đầu, chịu đựng một cú đấm thẳng.

Tuy nhiên, khoảnh khắc này cũng cho cậu cơ hội phản đòn, cậu nhanh chóng xoay người, dùng lòng bàn tay giữ chặt cổ tay đối phương, phản đòn lại. Đối phương không kịp phản ứng, cả nửa người trên đổ về phía trước theo cánh tay. Tống Ải đá một cú vào đầu gối, tên kia trực tiếp quỵ xuống đất, đau đến mức mặt nhăn thành một khối.

Tên bị Tống Ải né được cú đấm kia, nhân cơ hội nhặt một chai rượu ném mạnh vào sau lưng Tống Ải.

Lần này Tống Ải không né được.

Chai rượu vừa vặn đập trúng phần lưng của cậu, một tiếng "bốp" giòn tan, mảnh thủy tinh vỡ "loảng xoảng" rơi xuống sàn. Tống Ải chịu đựng đau đớn kêu lên một tiếng, rồi xoay người đá tới.

Tên đàn em cuối cùng cũng "ngã ngửa".

Tên đầu đinh phun ra câu "Mẹ nó", tuyệt đối không ngờ Tống Ải thực sự có vài miếng võ.

Hắn bật dậy khỏi sofa, đang định tự mình ra tay, thì bỗng nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân vội vã.

Ông chủ đến, nhìn thấy cảnh này liền hét lên một tiếng thất thanh.

Trình Siêu được giải cứu.

Tống Ải cũng bị thương không nhẹ.

Mấy người ngồi trong văn phòng ông chủ, vẻ mặt mỗi người một vẻ.

Người bạn kia đưa lọ cồn và bông y tế cho Vương Thụy Cảnh, vẻ mặt phức tạp nhìn Tống Ải, nhất thời không biết nên nói gì.

Vương Thụy Cảnh biết bạn mình đang nghĩ gì, chỉ là áy náy vì đến không kịp thời, khiến Tống Ải chịu thiệt, liền vỗ vai cậu ta, nói, "Không sao, để tôi làm là được."

Người bạn kia mím môi, không nói gì thêm, quay người đi ra ngoài.

Vương Thụy Cảnh vặn nắp lọ, lấy bông tăm chấm một ít cồn, chạm vào cánh tay Tống Ải. Dù động tác rất nhẹ, đối phương vẫn đau đớn kêu một tiếng.

"Bây giờ biết đau chưa? Vừa nãy không phải oai lắm sao?" Vương Thụy Cảnh vừa châm chọc, vừa nghiêm túc tìm vết thương trên cánh tay cậu, cảm thấy mình như đang giặt đồ lót với vẻ mặt lạnh lùng.

Tống Ải: "…"

Cậu mạnh miệng nói, "Tôi chẳng phải thắng rồi sao?"

Vương Thụy Cảnh lười đáp lời, trong đầu luôn nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, không khỏi nghi ngờ, dứt khoát hỏi, "Cậu học đánh nhau từ khi nào vậy?"

"Cái gì mà học?" Tống Ải đương nhiên nói, "Tôi với cái tên ngốc Chu Ký Bạch đó đánh nhau còn ít à?"

"…" Vương Thụy Cảnh bất lực, mặt nghiêm túc nói, "Không phải kiểu đánh nhau đó, là kiểu một người đối phó với cả một đám người. Ví dụ như những động tác né tránh, quét chân, đá người vừa nãy, cậu học từ khi nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!