Nhớ lại mấy hôm trước Chu Ký Bạch gửi lời mời kết bạn, Tống Ải liền nổi hết da gà.
Cậu có lúc thực sự nghi ngờ người này có bị bệnh không.
Một mặt đối đầu với cậu, một mặt lại cố gắng thêm bạn, ý đồ muốn làm người ta khó chịu sao?
"Cái tên ngốc này cũng đến à?" Tống Ải trợn trắng mắt, "Không phải chứ, lần đầu tiên tôi tham gia loại yến tiệc này mà cũng phải chịu đựng ám ảnh sâu sắc sao?"
Trước đây, bất cứ nơi nào có sự xuất hiện của Chu Ký Bạch, Tống Ải đều không thể thoải mái.
Ví dụ như hồi tiểu học, bọn họ tình cờ học chung một lớp phụ đạo. Vốn dĩ hai người ngồi cách rất xa, Chu Ký Bạch lại kiên quyết đòi giáo viên đổi chỗ, chuyển đến ngồi sau lưng Tống Ải, rồi mỗi ngày không dùng bút chọc cậu thì cũng dùng chân đá vào ghế.
Hại thành tích của cậu càng ngày càng kém.
Vương Thụy Cảnh vừa định nói "Đúng vậy", phía sau bỗng nhiên có một giọng nói đầy ác ý vang lên –
"Sao đi đâu cũng có người nói xấu tôi vậy?"
Tống Ải và Vương Thụy Cảnh đồng loạt quay đầu lại.
Quả nhiên thấy một gương mặt quen thuộc đến mức muốn nôn, vẻ mặt ngạo mạn.
Mái tóc đỏ rực của Chu Ký Bạch thật sự quá nổi bật, Tống Ải phải nhìn khoảng vài giây mới dời mắt, thầm nghĩ sao có người thẩm mỹ kém đến vậy? Rõ ràng da không trắng, nhuộm màu đỏ là muốn làm mình trông đen hơn sao?
Tuy nhiên, nghĩ thế thôi chứ Tống Ải cũng không muốn phản ứng lại.
Tống Ải xoay người định bỏ đi, vừa nhấc chân chưa được nửa bước, Chu Ký Bạch lại mặt dày hỏi, "Cậu đi đâu? Mắng người xong là muốn chuồn hả? Tôi đã đồng ý chưa?"
Chu Ký Bạch vừa nói vừa tiến lại gần bọn họ.
Thái độ thề không bỏ qua.
Tống Ải thấy dáng vẻ đó của cậu ta liền bực mình, nửa cụp mắt xuống, thiếu kiên nhẫn nói, "Cậu quản được sao?"
"…" Chu Ký Bạch đã sớm quen với ngữ khí khó chịu của Tống Ải, dừng lại đúng lúc nhún vai nói, "Không phải cậu muốn đi tìm ông chồng thân yêu của cậu sao?"
Từ sau khi kết hôn, mỗi lần gặp Tống Ải, không lần nào là không nhắc đến Lục Đình Vân.
Cậu ta không thấy phiền, nhưng Tống Ải đã phiền ch//ết rồi.
Tống Ải thật sự không muốn đôi co với cậu ta, vẫn câu nói đó, nhưng ngữ khí càng khó chịu hơn, "Cậu quản?"
Chu Ký Bạch nghe xong quả thực tức sôi máu, đặc biệt là còn có người khác ở đây.
Cậu ta cảm thấy mất hết thể diện, cố gắng phản công, "Cậu nghĩ chồng cậu còn đang đợi cậu hả? Tôi khuyên cậu đừng có quay lại nữa, người ta bây giờ đang vui vẻ tâm sự với mối tình đầu, cậu bây giờ qua đó, chỉ sợ sẽ biến thành phiên bản vai hề ngoài đời thực thôi, mất mặt ch//ết đi được ~"
Mối tình đầu?
Mối tình đầu là cái gì nữa?
Sao trước giờ chưa từng nghe Lục Đình Vân nhắc đến?
Trong đầu Tống Ải chợt hiện lên cảnh tượng đêm đó. Nếu không phải có năng khiếu thiên bẩm, thì biểu hiện của Lục Đình Vân trong phương diện đó quả thực… quá kinh người.
Nhưng nếu hắn thực sự có một mối tình đầu, vậy thì mọi chuyện lại hợp lý.
Tống Ải khẽ nhíu mày, nhưng cũng không có dao động quá lớn, chỉ lạnh lùng "À" một tiếng.
— Đối mặt với kẻ ngốc khiêu khích, cách giải quyết tốt nhất là phớt lờ cậu ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!