Chương 12: (Vô Đề)

Mùa xuân đã đến, cây cối bắt đầu đâm chồi nảy lộc.

Ánh mắt Lục Đình Vân chỉ thoáng thay đổi trong một khắc, rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Nhanh đến mức Tống Ải tưởng mình bị ảo giác. Vẻ mặt hắn không hề lộ ra bất kỳ manh mối nào, có lẽ là cậu đã nghĩ quá nhiều.

Đối diện với khuôn mặt "lạnh băng" của Lục Đình Vân, Tống Ải lười suy nghĩ thêm, nở một nụ cười: "Sớm."

Lục Đình Vân dửng dưng thu lại tầm mắt: "Không còn sớm."

Tống Ải: "……"

Không đúng.

Một tia sáng lóe lên trong đầu Tống Ải, cậu hợp tình hợp lý hỏi: "Giờ này sao anh còn ở nhà?"

Thường ngày, bất kể mưa to gió lớn, bão tuyết hay nắng gắt, tên cuồng công việc này chẳng phải đã có mặt ở công ty rồi sao? Sao hôm nay lại bất thường thế?

À không, hôm đó cũng vậy... nhưng đó là trường hợp đặc biệt, Tống Ải không muốn nhớ lại.

Lục Đình Vân đương nhiên sẽ không nói với Tống Ải rằng đêm qua hắn về nhà còn muộn hơn cậu. Tiền tổng cứ khăng khăng muốn xem hết buổi biểu diễn. Nếu ban đầu Lục Đình Vân từ chối ngay thì tốt, nhưng vì đã đồng ý, hắn chỉ đành kiên nhẫn chờ màn biểu diễn kết thúc rồi mới bàn chuyện hợp đồng. Tiền tổng bắt hắn xem ba tiếng, vậy hắn cũng phải làm cho vị đó nói chuyện hợp đồng ba tiếng mới công bằng.

Về quá muộn, để đảm bảo ngủ đủ tám tiếng, sáng hôm sau hắn dậy muộn là lẽ dĩ nhiên.

Lục Đình Vân lướt qua một khoảng trống trong thời gian biểu, thuận miệng đáp: "Tâm trạng không tốt." Đây là sự thật, không tính là nói dối.

Tống Ải: "?"

Hay thật, chẳng cần nghĩ lý do.

Tâm trạng không tốt cũng có thể làm lý do để không đi làm. "Chủ nghĩa tư bản" này thật đáng ghen tị!

Nhưng Tống Ải không dám nói thẳng ra suy nghĩ của mình, dù sao lát nữa cậu còn muốn ăn món canh gà hầm trứ danh của Lục gia. Thế là cậu chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi quay người đi về phía phòng ăn.

Ăn sáng xong, Tống Ải định lên lầu thay đồ. Vì thang máy và cầu thang đều ở phòng khách, cậu đành phải "đánh bạo" đi qua.

Lục Đình Vân vẫn ở đó, ngay cả dáng ngồi cũng không thay đổi. Chỉ có gạt tàn thuốc trên bàn trà đã đầy thêm một chút..... Lục Đình Vân hút thuốc sao?

Một câu hỏi bất chợt nảy ra trong đầu Tống Ải. Trước đêm đó, cậu rất ít khi để ý đến người chồng trên danh nghĩa của mình, càng không quan tâm đến chuyện hắn có hút thuốc hay không... Nhưng đêm hôm đó, khi môi lưỡi họ chạm nhau, hình như cậu không ngửi thấy mùi thuốc lá...

Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại!

Sao lại nhớ đến chuyện đó nữa rồi?!

Tống Ải muốn gõ vào đầu mình một cái để nó biết ai mới là chủ nhân.

Cậu cố gắng dập tắt những hình ảnh "cấm trẻ em" trong đầu, rồi sải bước về phía cầu thang. Chưa kịp bước lên bậc đầu tiên, giọng nói của Lục Đình Vân đã vang lên.

"Ngày kia em có thể đi cùng tôi đến một bữa tiệc không?"

Bước chân của Tống Ải khựng lại. Hắn đang nói chuyện với mình sao?

Cậu quay đầu nhìn về phía phòng khách, thấy Lục Đình Vân đang nhìn thẳng vào mình.

Tống Ải chỉ tay vào mình: "Tôi á?"

Lục Đình Vân nhướng mày, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ tôi còn có người vợ thứ hai sao?"

Tống Ải: "……"

Không trách cậu thắc mắc, dù sao trước đây cậu chưa từng đi dự tiệc cùng Lục Đình Vân. Nhưng trong bản hợp đồng họ đã ký, quả thực có một điều khoản quy định:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!