Chương 11: (Vô Đề)

Không khí nóng bức dường như càng trở nên ngột ngạt hơn.

Người đàn ông nhắm mắt, đẩy tay Tống Ải ra, giọng trầm đục: "Không có."

"Sao lại không có…"

Tống Ải càng tin vào cảm giác của mình, cậu muốn sờ thêm để xác nhận, nhưng không ngờ người đàn ông dứt khoát nắm lấy tay cậu và lật ra sau, dùng lòng bàn tay giữ chặt cổ tay, trực tiếp trói ngược cậu lại.

Sức lực của hắn lớn đến đáng sợ.

Tống Ải không thể động đậy, tay chân tuy đã ngoan ngoãn nhưng miệng vẫn chưa chịu ngừng, cậu lớn tiếng nói: "Anh trói tôi làm gì? Anh không phải đang…"

Lời còn chưa dứt, người đàn ông đã lấy tay bịt miệng cậu lại.

"Ưm, ừm!…"

Cũng may cậu đã uống quá nhiều, những cú đấm đá của cậu chẳng khác gì đang v* v*n, nên không gây ra sự chú ý nào.

Người đàn ông vừa đẩy vừa kéo cậu lên lầu.

Mãi mới đến được sofa, chân Tống Ải đã mềm nhũn, vừa được buông ra một giây đã suýt trượt ngã xuống đất.

Người đàn ông miễn cưỡng đỡ cậu dậy: "Các cậu là bạn của em ấy à?"

Lý Thượng thấy vậy, cằm suýt rớt xuống đất, khó tin nói: "Đây là… đại ca sao?"

Không phải một đống bùn nhão sao??

Vương Thụy Cảnh quan sát cẩn thận, nheo mắt nói: "Là cậu ấy. Quần áo giống nhau."

Lý Thượng chợt hiểu ra: "À phải phải."

Người đàn ông định đặt Tống Ải lên sofa, Lý Thượng vội vàng đến giúp đỡ. Một người đỡ tay, một người đỡ chân, cuối cùng cũng thành công đưa cậu ngồi xuống sofa.

"Cảm ơn nhé!" Nói cảm ơn theo thói quen xong, Lý Thượng liền lẩm bẩm: "Hôm nay đại ca bị làm sao vậy? Rõ ràng không uống nhiều, mà say đến mức này thì quá đáng rồi. Chắc là già rồi tửu lượng kém đi…"

Đã có người lo rồi thì không còn việc của cậu ta.

Người đàn ông xoay người vừa định bước đi, bỗng nhiên bị Tống Ải ôm lấy hông.

Đã ôm rồi, ngón tay cũng không thành thật.

Người đàn ông rũ mắt nhìn xuống, phát hiện mí mắt Tống Ải gần như không mở nổi, nhưng vẫn không quên thực hiện lời hứa lúc nãy: "Anh bạn, tiền boa còn chưa đưa cho anh!"

"…" Người đàn ông câm nín: "Tôi nói không cần."

"Sao được chứ? Mấy anh làm nghề này cũng không dễ dàng." Tống Ải lắc đầu, lấy điện thoại ra, kiên quyết nói: "Thế này đi, anh mở mã QR ra, tôi quét cho."

Người đàn ông: "…"

Hắn cố rút chân ra, tiếc là dùng sức hai lần cũng không có tác dụng. Nhìn thì gầy gò, sao lúc này thì sức lại lớn thế?

Người đàn ông nhíu mày, ngẩng đầu lên liền phát hiện hai người kia đang nhìn hắn một cách kỳ lạ, xung quanh cũng thường xuyên có vài ánh mắt hướng về đây. Còn Tống Ải thì cứ như đang trong tư thế "Hôm nay không đưa được tiền boa cho anh thì tôi ch//ết cũng không nhắm mắt."

Hết cách, người đàn ông đành lấy điện thoại ra.

Nhưng hắn đã đánh giá thấp sự kiên trì của Tống Ải.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!