"Em ấy vẫn chưa về sao?"
Không nhớ đây là lần thứ mấy Tống Ải về muộn, Lục Đình Vân xem như đã quen. Chẳng qua hôm nay cậu về muộn hơn, kim đồng hồ đã gần chạm mốc 12 giờ đêm, nên hắn mới cố ý hỏi.
Quản gia đứng bên cạnh lặng lẽ lau mồ hôi, đáp: "Thưa tiên sinh, vẫn chưa..."
Vị tổng tài trẻ tuổi mới kế thừa tập đoàn này, bề ngoài trông có vẻ ôn hòa, khiêm tốn, nhưng một khi vào công việc thì như biến thành con người khác, dứt khoát và không khoan nhượng. Thường ngày hắn vốn đã ít nói, ít cười, nên việc "chăm sóc" cũng không dễ dàng.
May mắn thay, sau khi nhận được câu trả lời, Lục Đình Vân chỉ nói với quản gia: "Gọi điện hỏi thăm một chút... Nếu có chuyện gì xảy ra thì không hay với người nhà họ Tống."
Quản gia khom người gật đầu: "Tôi sẽ gọi ngay."
Sau khi Lục Đình Vân lên lầu, quản gia lập tức gọi điện thoại.
Cùng lúc đó, tại câu lạc bộ đêm xa hoa và lớn nhất thành phố J, Tống Ải đang cùng một nhóm công tử bột tụ tập tại một phòng VIP, mỗi người ôm một chiếc máy tính bảng để... "cày" game.
"Mau về nhà thủ đi Lý Đại Tảng! Cậu là sát thủ mà cứ ru rú ở khu vực dã ngoại làm gì thế! Thật sự coi dã ngoại là nhà mình à?!!"
Lý Đại Tảng, lần đầu tiên chơi sát thủ, đáp: "À à, tôi đến đây."
"Hỗ trợ có thể hồi máu cho tôi không? Đừng
- Lão Vương, chiêu cuối của cậu đâu?!!"
Lão Vương vẻ mặt hối lỗi: "Xin lỗi, tôi vừa bị mất 10 máu nên... nên dùng hết rồi."
"Cái gì cơ???"
Khi Tống Ải há hốc mồm kinh ngạc, màn hình của cậu chuyển sang màu xám, nhà chính của đội đã tan vỡ, và giọng thông báo vang lên: "Thất bại!"
Tim của Tống Ải cũng theo đó mà tan nát. Cậu thất vọng ngã nhào ra ghế sofa.
Lý Đại Tảng và Lão Vương nhìn nhau.
Lão Vương vội vàng lên tiếng: "Trận này là lỗi của tôi, lỗi của tôi cả. Nếu tôi hồi máu kịp thời cho anh Ải thì có lẽ đã lật ngược được tình thế!"
Lý Đại Tảng cũng hưởng ứng: "Đúng đúng, đều tại Lão Vương!"
Tống Ải: "..."
Cậu đã sớm nên biết, chơi game cùng với những "cậu ấm" quen được hầu hạ từ chân đến đầu như thế này thì chẳng bao giờ có kết quả tốt.
Một người bạn thân đưa cho cậu ly nước đá để hạ hỏa. Tống Ải cầm lấy uống cạn, thoát ra khỏi phòng game để xem lại thành tích đêm nay: Thua liên tiếp 15 trận!!
Tống Ải cảm thấy trời đất như sụp đổ.
Đúng lúc cậu định bùng nổ, điện thoại đột nhiên rung lên. Đó là cuộc gọi từ quản gia Ngô.
Hình ảnh một ông cụ hiền lành, tóc bạc, lông mày bạc, râu cũng bạc hiện lên trong đầu, Tống Ải không muốn mang tiếng "coi thường người già", nên cậu lấy lại bình tĩnh, cười hì hì nhấc máy.
"Alo, chú Ngô à, muộn thế này rồi mà chú vẫn chưa ngủ sao?"
Nghe thấy tiếng nhạc ồn ào từ phía đầu dây bên kia, quản gia Ngô điều chỉnh âm lượng nhỏ lại, khẽ hỏi: "Tiểu tiên sinh, à... là thế này, tiên sinh nhờ tôi hỏi cậu khi nào về nhà?"
"Tiên sinh" trong lời nói của quản gia chính là Lục Đình Vân
- người chồng mà Tống Ải đã kết hôn khi mới 22 tuổi.
Năm đó Tống Ải du học từ Anh trở về, đang định thỏa sức làm những điều mình thích thì ngay trước khi bước chân ra khỏi nhà, mẹ cậu đã "nắm thóp" vận mệnh của cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!