*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khắp nơi ăn mừng, muôn người mong chờ.
Sau cả một đêm chờ đợi khắc khoải, cuối cùng Học Cung của Huyền Hư Kiếm Phái cũng công bố bảng thành tích!
Trịnh Vi Khởi căng thẳng tới mức suốt đêm không ngủ. Tuy nàng ấy là người tu chân, nhưng vật lộn suốt hai ngày hai đêm trong trạng thái tinh thần cực kỳ áp lực.
Chưa kể kèm thêm hoạt động dùng não cường độ cao khiến nàng ấy bước ra khỏi phòng thi như một cái xác sống, khiến Ninh Ninh nghĩ tới câu nói kia một cách không đúng lúc…
Một vong hồn, vong hồn của chủ nghĩa kiếm đạo, vật vờ ở Huyền Hư Kiếm Phái.
Quan hệ giữa nàng và đại sư tỷ rất tốt. Nay công bố kết quả, đương nhiên nàng cũng dậy sớm đi cùng.
Trịnh Vi Khởi kích động và hồi hộp y như nhận được kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học. Hình tượng của nàng ấy thuyết minh một cách sinh động cho cụm từ "nửa tươi đẹp, nửa đau thương".
Một đằng nàng ấy nôn nóng chờ kết quả, một đằng nàng ấy lo lần này mình vẫn không qua nổi, cũng không nghĩ tới việc mình sẽ qua được.
Vừa bước vào Học Cung, họ đã thấy một đám người tụ tập ở nơi công bố kết quả, ai nấy đều căng thẳng, có vui có buồn.
Nguyên chủ đã tốt nghiệp Học Cung từ lâu nên gần như Ninh Ninh chưa tới đây lần nào. Giờ khó lắm mới đến một lần, thế là nàng tò mò quan sát xung quanh.
Trước mắt là lầu cao chót vót, nguy nga, ngạo nghễ. Toàn bộ dãy kiến trúc được xây bằng bạch ngọc, tạo cảm giác khí thế hiên ngang. Những cây tùng xanh và dây leo màu phỉ thúy quấn quanh hành lang chạm khắc hoa lan một cách đầy tinh tế.
Phía ngoài cung bạch ngọc, kết quả thi văn được dán trên tường theo cách rất truyền thống. Đợi khi đám người tản bớt đi, Trịnh Vi Khởi mới thấp thỏm tiến lên vài bước, nhìn thẳng từ dưới lên.
Trên bảng danh sách chỉ công bố những người đã đỗ.
Với trình độ của Trịnh Vi Khởi, nếu nàng ấy không tìm được tên mình trong mấy hàng cuối cùng thì chắc chắn không có.
Trịnh Vi Khởi hít sâu một hơi, nhìn Ninh Ninh, lấy tay phải che khuất mấy hàng tên cuối cùng.
Cuối cùng nàng ấy trầm giọng nói bằng vẻ mặt thấy chết không sờn: "Ta bắt đầu đây! Hây a!
"Sau khi hét lên một tiếng không rõ nghĩa, Trịnh Vi Khởi dịch tay lên trên, để lộ một cái tên bị che đậy. Hai chữ, liếc qua đã biết không phải nàng ấy. Trịnh Vi Khởi không đành lòng ngước lên trên, bàn tay run rẩy tiến thêm một dòng nữa. Là tên một người đàn ông. Nhích lên tiếp, không phải. Tiếp tục nhích lên, cũng không phải. Đừng bảo chứ? Phía sau nàng ấy truyền đến giọng nói an ủi đầy cẩn thận của Ninh Ninh:"Sư tỷ…
"Hai chữ này như hóa thành chiếc búa nặng nề đập mạnh vào màng nhĩ của nàng ấy, khiến nàng ấy không còn sức nào để nghĩ nữa. Cả người nàng ấy lui về phía sau một bước, rời tay khỏi bảng danh sách. Nàng ấy đưa mắt nhìn lại hàng tên lớn thẳng đứng, giống hệt một con rồng đang đung đưa. Đợi khi nàng ấy quan sát kỹ hơn, đừng nói là ba chữ"Trịnh Vi Khởi
", ngay cả họ Trịnh cũng không có cái nào. Hay lắm. Trên danh sách không có mục chỉ dẫn nào, mỗi hàng viết một cái tên họ xiêu xiêu vẹo vẹo khác nhau. Sau khi Trịnh Vi Khởi nhìn kỹ một lúc lâu, nàng mới moi ra được một chữ giữa vô vàn con chữ. Phủ đầy trên danh sách là hai từ"thi lại. Trịnh Vi Khởi:…"
Nàng ấy đã nhìn xong hết rồi.
"Có vẻ lần này vẫn không qua."
Thân là đại sư tỷ, dù trong lòng có bực bội thế nào thì nàng ấy cũng không thể bộc lộ ra trước mặt sư muội thân yêu của mình. Trịnh Vi Khởi cố gắng mỉm cười, xoay người nói với Ninh Ninh: "Đợi đến năm sau đi. Dù sao ta cũng quen rồi, ha ha.
"Ninh Ninh không định rời đi. Nàng nhìn sư tỷ bằng đôi mắt hạnh xinh đẹp, mím môi lắc đầu. Rồi nàng nâng cánh tay phải lên, chỉ vào phần giữa của bảng danh sách gần đó:"Sư tỷ, tỷ ở đó kìa."
Lần này nàng ấy không chỉ vượt qua kỳ thi, mà kết quả thi còn nằm ở bậc trung của toàn bộ Học Cung, đứng giữa một đống tên tuổi.
Trịnh Vi Khởi sửng sốt, phải mất một lúc lâu mới nhận ra ý tứ trong lời nói của Ninh Ninh. Đợi khi nàng ấy xoay người nhìn thấy ba chữ [Trịnh Vi Khởi] viết trên giấy trắng mực đen, sắc mặt nàng ấy càng đờ đẫn hơn.
Là tên của nàng ấy.
Quả thực là tên nàng ấy.
Có phải đang mơ không?
Nàng ấy đưa tay véo một cái trên mặt, đau quá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!