Chương 47: (Vô Đề)

Trịnh Vi Khởi tham gia bài thi văn với tâm trạng vô cùng lo lắng.

Trước khi đi thi nàng ấy còn liên tục vái Mạnh Quyết, Bùi Tịch và Ninh Ninh, chỉ thiếu điều đặt mấy người này vào phòng thắp nén hương để tận hưởng không khí vui mừng của người đứng nhất.

Ninh Ninh nhẹ nhàng an ủi nàng ấy: "Sư tỷ đừng lo lắng, trời xanh không phụ người có lòng. Mấy ngày nay tỷ học hành cực khổ như vậy, nhất định sẽ không có vấn đề gì."

Bùi Tịch không giỏi nói chuyện với người khác, suy nghĩ nửa ngày mới miễn cưỡng thốt ra một câu: "Đại sư tỷ cố lên."

Tiểu bạch long Lâm Tầm về quê thăm người thân trở về, nghiêm trang móc một lá bùa cầu nguyện làm từ sợi vàng trong tay ra đưa cho nàng ấy, vô cùng trịnh trọng viết chữ "qua môn" lên đó.

"Đại sư tỷ, ta nghe nói tỷ sắp thi văn, vậy nên đặc biệt tìm thứ này từ Long Cung đến đây."

Lâm Tầm nói:

"Lá bùa cầu nguyện này được dệt từ sợi rồng, khảm vảy rồng và hơi thở rồng, được cầu nguyện phước lành trong bảy bảy bốn mươi chín canh giờ. Biết đâu có thể giúp ích cho tỷ."

Ngay cả việc chế tạo bùa cầu nguyện cũng dày công như vậy, có vẻ vị này vẫn là kẻ ăn tiêu phung phí ở Long Cung, bảo sao từ lúc vào Huyền Hư Kiếm Phái nghèo tới mức không dám nhìn thẳng.

"Chỉ cần đừng quên kiến thức trong mấy ngày nay ta dạy muội là được."

Mạnh Quyết đã nhìn nàng ấy đi thi văn ở Học Cung không biết bao nhiêu lần, giọng điệu và thái độ của hắn không khác gì lúc nói chuyện ngày thường: "Nhìn dáng vẻ này của sư muội, chắc đêm qua lại thức trắng đêm đọc sách?"

Bản thân Trịnh Vi Khởi hết sức lo lắng, không hề có ý định bất chấp tất cả hay cùng lắm bỏ cuộc ở đây. Nàng ấy mạnh mẽ thể hiện phong thái "Gió thổi rền vang nước sông hàn, tráng sĩ một đi không trở lại

". Gió thổi tung mái tóc dài của nàng ấy lên, ngay cả hơi thở cũng có phần bất an, run rẩy lên tiếng:"Nếu lần thi văn này không qua, vậy ta sẽ không bao giờ có ý định tham dự Thập Phương Pháp Hội nữa.

Mấy người không biết đâu, đám khốn ở Vạn Kiếm Tông cứ thấy mặt ta là lại nhắc tới chuyện này, giờ ngay cả con trai Thành chủ Loan Thành cũng biết năm nào ta cũng thi trượt!

"Loan Thành là nơi tổ chức Thập Phương Pháp Hội. Mạnh Quyết nhìn thoáng qua nàng ấy, trông thấy quầng thâm dày đặc nơi khóe mắt Trịnh Vi Khởi, trông chẳng khác nào thiết thú thành tinh. Hắn không kìm được kinh ngạc:"Đêm qua vẫn còn đọc sách à?"

Trịnh Vi Khởi nhăn mặt đáp: "Đọc kiếm pháp thông luận cả đêm."

Mạnh Quyết nhướng mày: "Thế có hiểu không?"

"Không."

Gương mặt nàng ấy tái nhợt ngẩng đầu lên nhìn không trung, ánh mắt mơ hồ: "Ta thấy cái khác."

Vậy nên đại sư tỷ đến Học Cung với một đống lời chúc phúc và vận may, những người còn lại đều bận rộn việc riêng, chỉ chờ kỳ thi văn ngày mai kết thúc để tìm bảng kết quả.

Những người khác không luyện kiếm thì nghỉ ngơi, Ninh Ninh thân là nữ phụ độc ác duy nhất bên cạnh nhóm người nam chính, đương nhiên làm ra hành động khác thường khác…

Hệ thống giả chết từ lâu tiếp tục hiện ra, lúc này để ra tay với Ôn Hạc Miên.

Dựa theo cốt truyện ban đầu, lần trước nguyên chủ tới Thanh Hư Cốc giả bộ bái sư học nghệ, ai ngờ bị Ôn Hạc Miên nhìn ra được tâm tư, chẳng những ông ấy không để ý tới nhiều mà còn lộ ra sắc mặt chán ghét.

Nguyên thân là một tiểu thư lớn lên trong sự nuông chiều, làm sao chịu được sự nhục nhã này? Kế hoạch thất bại nên nàng ấy nảy sinh lòng thù hận, sau khi trở về từ Già Lan Thành đã ra tay với Tương Tinh Trưởng lão.

Một mặt nàng ấy thể hiện sự ngoan ngoãn dịu dàng trước mặt Ôn Hạc Miên, chỉ chờ y nhất thời mềm lòng, rồi bỏ túi kiếm phổ tuyệt thế khiến vô số người ghen tị.

Mặt khác nàng ấy lại vô cùng tức giận với thái độ của y, chỉ muốn xả ra một hơi. Sau khi nàng ấy suy nghĩ một hồi, nếu không trả thù công khai được thì nàng ấy có thể ngấm ngầm giở trò.

Đoạn văn ban đầu mà Hệ thống cung cấp là thế này.

[Cũng chỉ là kẻ tàn phế vô dụng mà dám đối xử xa cách lạnh nhạt với mình như thế. Ninh Ninh vô cùng tức giận, trong lúc nghiến răng nghiến lợi bỗng nghĩ ra một kế.

Rất ít người đến Thanh Hư Cốc, vậy nên rất dễ tìm thấy dấu vết của linh thú. Hiện giờ thể chất của Ôn Hạc Miên suy yếu, không hề có sức phản kháng, chỉ cần nàng bắt được con dã thú cắn xé khắp nơi, đợi lúc y đang hoảng hốt thì ra tay cứu giúp, vậy là có thể dễ dàng đạt được lòng tin.]

Rất tàn nhẫn và mưu mô, không hổ là nhân vật phản diện khiến người ta khó chịu nhất trong nguyên tác. Nàng ấy chẳng khác nào con gián đánh mãi không chết, đánh trận nào thua trận đó, càng thua càng đánh, liên tục chạy dài trên con đường tự tìm đường chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!