"Đây là Nga Thành thực sự ư?"
Hạ Tri Châu ngẩng đầu nhìn khung cảnh xung quanh, bị luồng không khí lạnh lẽo làm cho lạnh cả sống lưng: "Thế này thì quá… cái đó đó
"Trần phủ không có ánh đèn sáng lên, chỉ có những tòa nhà cao phía xa mới được thắp lửa, tỏa ra vầng sáng nhạt nhòa. Bộ đồ đen của Bùi Tịch rất hợp với bóng đêm, hắn gần như hòa làm một với bóng tối, chỉ để lộ ra khuôn mặt thanh tú trắng nõn:"Ngay cả các vị Trưởng lão cũng khó mà giết đám yêu tà trong thành, vậy nên khả năng chúng ta làm được là rất khó."
"Chưa kể còn hai canh giờ nữa là tới giờ Tý rồi, nếu chúng ta tiếp tục ở lại Nga Thành rất có thể sẽ thành tế phẩm cho đám yêu tu bày trận. Tới khi ấy khó mà giữ nổi cái mạng nhỏ này, còn chưa kể sẽ khiến bọn chúng đạt được mục đích, chạy ra làm hại nhân gian."
Trịnh Vi Khởi nghiêm túc nói tiếp:
"Tuy rằng trận pháp thiên la địa võng trong thành có thể vây nhốt yêu ma, nhưng lại không làm gì được con người tu đạo. Có thể ý của Tháp Phù Đồ là muốn chúng ta có thể cầm cự trước vô số lượt đuổi giết để thoát khỏi Nga Thành trước giờ Tý. Cứ như vậy, dù cho đám ác linh kia tu luyện thành hồn phách đi nữa, một khi không có người sống làm vật dẫn thì không thể khởi động trận luyện hồn."
Lời này phân tích có lý, nghe xong Hạ Tri Châu nhẹ nhàng gật đầu. Chỉ có Bùi Tịch giả vờ lơ đãng rũ mắt, nhìn về phía Ninh Ninh.
Thường ngày suy nghĩ của nàng hoạt động tích cực nhất, vậy mà từ khi tỉnh lại không nói lấy một lời.
Hắn cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại ngại đi hỏi nàng, vậy nên sau khi bình tĩnh hồi lâu hắn mới nhúc nhích cổ họng, dùng giọng điệu thản nhiên để hỏi nhỏ: "Tiểu sư tỷ, làm sao vậy?
"Ninh Ninh ngẩng đầu trong bóng đêm, đôi mắt hạnh phản chiếu ánh lửa nơi phương xa, hệt như không đoán được Bùi Tịch sẽ lên tiếng hỏi nên gương mặt nàng lộ rõ vẻ kinh ngạc. Bùi Tịch bị nhìn chằm chằm tới mức bên tai khô lên, im lặng rời mắt đi."Không có gì to tát hết."
Nàng sờ chóp mũi, mím môi cười cười: "Có thể đệ sẽ thấy ta nghĩ qua nhiều… Nhưng ta luôn cảm thấy mọi chuyện có gì đó kỳ lạ."
Hạ Tri Châu trừng to đôi mắt nhìn qua: "Đừng đùa chứ, kỳ lạ á? Chẳng lẽ tầng tháp này vẫn ẩn giấu điều gì đó ư, nó là bánh ngàn lớp chắc?"
"Có lẽ do ta suy nghĩ nhiều thôi."
Trong lời nói của Ninh Ninh kèm thêm chút do dự:
"Nhưng toàn bộ quá trình đều thuận lợi như vậy, từ việc tìm ra manh mối đến lúc vạch trần sự thật, tất cả đều liền mạch suôn sẻ, không gặp bất kì trở ngại nào. Nói sao nhỉ, hòe quỷ để lộ nhiều thứ quá. Sự tồn tại của cây hòe cộng thêm lá thư kia bị chúng ta biết rất dễ dàng, cứ như tất cả đã được chuẩn bị hết từ trước đó rồi."
"Vốn dĩ cốt truyện trong Tháp Phù Đồ đã được lên kế hoạch hết rồi mà."
Hạ Tri Châu không để tâm tới chuyện này, dùng truyền âm lặng lẽ hỏi nàng:
"Chẳng phải tòa tháp này mô phỏng từ phó bản đoàn đội trong game online sao? Cốt truyện chính được thiết lập xong hết rồi, người chơi chỉ cần đi theo cốt truyện, dọc đường xử lý quái nhỏ và boss lớn là qua cửa. Nếu cốt truyện cứ màu mè sặc sỡ mà không đưa chút manh mối nào thì có mấy người qua cửa được chứ?"
Quả đúng là như vậy.
Ninh Ninh gật đầu, không nói nữa.
Trong lúc bốn người nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười lạnh truyền đến từ bên cạnh. Nhìn theo âm thanh bỗng nhiên phát hiện bóng cây trước cửa hậu viện lắc lư, cơn gió tà ác lay động, xuất hiện mười mấy yêu ma với hình dáng khác nhau.
Đi trước nhất, rõ ràng là hòe quỷ có ngoại hình tương tự Trần Lộ Bạch.
"Ta đã nói rồi."
Nàng ta không còn giống cô gái ngây thơ trong ảo cảnh nữa, lấy tay áo dài che môi, khuôn mặt dịu dàng quyến rũ: "Rời khỏi ảo cảnh, đối thủ của các ngươi không phải chỉ có mình ta nữa."
Phía sau nàng ta có một yêu tu đầu hổ cất tiếng cười vang, trêu ghẹo bảo:
"Sao thế, ngươi dùng lớp da này tới nghiện rồi hả? Thật sự không đẹp bằng bộ dáng nguyên gốc."
Hòe quỷ cong môi liếc mắt nhìn gã, chỉ một thoáng sau, làn da của nàng ta đã biến thành màu xám xịt.
Chỉ thấy toàn bộ làn da trên cánh tay trái và má phải nàng ta đều biến mất, thay vào đó là một tầng cành cây màu nâu sẫm. Trên nhánh cây kèm thêm chút màu xanh biếc, sinh ra những chiếc lá non nhỏ.
Chúng xuất hiện trên làn da của cô gái trông vô cùng quái dị.
"Vậy nhờ các vị. Ai bắt được bọn họ mang về Linh Tuyền Tự sẽ lập được công lao lớn nhất."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!