Chương 43: (Vô Đề)

Trần Lộ Bạch mất ngựa, nàng ta cứ khóc ai oán như Đại Ngọc chôn hoa*, chỉ thiếu điều buột miệng thốt ra một bài "Táng Mã Ngâm

"trước mặt mọi người. *Đại Ngọc chôn hoa: Đi ra từ tác phẩm Hồng Lâu Mộng. Hạ Tri Châu và Trịnh Vi Khởi đều là người tu đạo, bỏ qua tình trạng da thịt cứng chắc, thì khả năng chịu áp lực và chịu đánh xuất sắc hơn người bình thường rất nhiều. Lúc này hai người lần lượt ngã từ trên lưng ngựa xuống, ngoại trừ trái tim nhỏ bé yếu ớt của Hạ Tri Châu bị tổn thương nghiêm trọng, thì những cái khác đều không đáng ngại. Trần lão gia nghe tin chạy tới lắc đầu đau buồn, nước mắt không kìm được lăn dài từ khóe miệng xuống:"Đêm nay chúng ta ăn tiệc thịt ngựa thôi!"

Ninh Ninh kéo theo hai kẻ bị thương với sắc mặt như vội về chịu tang quay lại phòng cho khách. Chưa bước vào đã trông thấy bóng dáng của Bùi Tịch.

"Tiểu sư tỷ."

Sắc mặt hắn thản nhiên quan sát ba người một lát, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Ninh Ninh: "Ta có manh mối rồi."

Trịnh Vi Khởi vừa xấu hổ vừa tức giận trước lời nhận xét của người kể chuyện kia, giờ nghe xong vực dậy chút sức sống ít ỏi, đôi mắt tỏa sáng ngẩng đầu lên:

"Vẫn là tiểu sư đệ đáng tin! Cái tên hoang dã họ Hạ mau tới đây mà học đi!"

Da mặt Hạ Tri Châu còn dày hơn cả tường thành, không buồn để ý tới sự chọc ngoáy của nàng ấy mà hỏi: "Manh mối gì cơ?"

Sau khi hỏi xong, hắn ta vô cùng lo lắng bổ sung:

"Bùi sư đệ không biết đó thôi, ban nãy toàn bộ đám ngựa trong chuồng đều nổi điên hết lên, ta và đại sư tỷ liều mạng mới bình ổn được cục diện. Theo ta đoán, chắc hẳn trong Trần phủ ẩn chứa yêu vật có thực lực mạnh mẽ phi phàm, nếu không sẽ không thể dẫn tới phản ứng mạnh như vậy được."

Ninh Ninh cười cười: "Chúng ta vào phòng từ từ nói đi."

Tuy rằng sau khi thảo luận một hồi trước cửa phòng Trần Diêu Quang, cuối cùng họ quyết định ôm cây đợi thỏ, yên tĩnh chờ tới giờ Tý lúc yêu môn mở rộng, tới đó rồi rút kiếm nghênh chiến…

Nhưng đó chỉ là lời nói bên ngoài mà thôi.

Tuy kiếm tu liều lĩnh nhưng phần lớn đều là kẻ có đầu óc.

Nếu đã sớm biết tầng tháp này có độ khó cực cao, vậy mà còn học theo con ếch xanh phải bị chọc mới nhảy lên, vậy thì đêm nay ngoài việc ăn thịt ngựa, có lẽ họ còn tự chặt đầu mình xuống đem xào được.

Dù sao giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì, chi bằng dùng để lấp đầy bụng còn hơn.

Khi đó Hạ Tri Châu dùng truyền âm nhập mật trêu chọc Ninh Ninh là "Ninh Thanh Thiên

", chờ lúc nàng trả lời, lại trực tiếp lên tiếng. Nguyên nhân trong đó, đương nhiên là để kẻ đang âm thầm theo dõi phía sau màn nghe thấy mà buông lỏng cảnh giác, giảm bớt tính đề phòng với họ. Đồng thời, cũng dùng truyền âm nói cho những người còn lại suy nghĩ thật sự của mình."Cái gì? Kẻ chủ mưu sau màn đang âm thầm theo dõi?"

Hạ Tri Châu nghe xong ù ù cạc cạc: "Ai là người đứng sau chuyện này?"

Trịnh Vi Khởi duỗi người, tham gia vào nhóm trò chuyện: "Rất có thể là Trần Lộ Bạch.

"Bùi Tịch gật gật đầu. Hạ Tri Châu: ? Khoan khoan mấy người có trò chuyện bí mật với nhau không thế? Tại sao tình huống bây giờ cứ như năm đó hắn ta ngồi trong lớp học toán vậy? Vốn mọi người đều cùng một vạch xuất phát, nhưng hắn ta chỉ vừa nhắm mắt một cái thôi đã không hiểu gì thế này?"Ta vẫn luôn để ý tới chuyện này, nếu không thể tìm kiếm thần thức trong Tháp Phù Đồ, vậy tại sao lại có cốt truyện Triệu Vân Lạc bị Dạ Yểm?

Chẳng phải chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ấy chết mà không thể làm gì sao?"

Ninh Ninh nói: "Đây hoàn toàn là một tình tiết vô nghĩa, có thể vứt bỏ luôn không cần đến. Nghĩ theo một góc độ khác, nếu vấn đề không phải ở chỗ Tháp Phù Đồ, mà trên người Triệu Vân Lạc thì sao đây?"

Ba người đều không lên tiếng, an tĩnh nghe nàng tiếp tục nói:

"Thử nghĩ mà coi, có thứ gì đó giống hệt với con người, có thể cử động cười nói, nhưng lại không có thần thức của mình. Đương nhiên nàng ấy không phải một vật chết như cái bàn hoặc cái ghế, loại trừ điều này ra, chỉ có một khả năng duy nhất."

Lần đầu Bùi Tịch tiếp lời: "Ảo ảnh."

Vừa nói hai chữ này ra, Hạ Tri Châu đã cười khổ: "Nhưng chẳng phải trước đó Ninh Ninh từng phân tích sao, vấn đề không nằm ở Tháp Phù Đồ…

"Nói đến đây, cả người hắn ta bỗng ngây ra. Nếu nói… ảo ảnh Trần phủ không phải đến từ chính Tháp Phù Đồ, mà chính là ảo cảnh của một người khác trong ảo cảnh thì sao?"Tháp Phù Đồ thấm nhuần linh khí trong trời đất, vô cùng mạnh mẽ. Cái gọi là diễn trò một cách hoàn chỉnh ấy, dù tạo ra ảo cảnh đi nữa, chắc hẳn nhân vật trong đó cũng được cho một thần thức hư ảo.

Nhưng yêu vật tầm thường còn lâu mới đạt được trình độ này."

Ninh Ninh suy nghĩ một lát, lại nghiêm mặt nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!