Chương 40: (Vô Đề)

Họa Mị trông rất ghê gớm, nhưng thực chất chỉ là một con hổ giấy miệng cọp gan thỏ. Theo lời Hạ Tri Châu, nếu thứ này là Boss cuối tầng tháp Phù Đồ này, vậy hắn ta sẽ xử luôn cả tòa tháp Phù Đồ này tại chỗ.

Tạm thời loại trừ khả năng Hạ Tri Châu chém gió, xét thấy Họa Mị bị một cú của Bùi Tịch quật ngã, không chừng y thật sự là một tên lâu la.

Bằng không, nếu có nhiều đệ tử tinh anh Kim Đan, Nguyên Anh như vậy thua trong tay bộ xương khô này thì Huyền Hư Kiếm Phái nên lập tức đóng cửa, lăn xuống chân núi mãi nghệ để sống đi thôi.

Họa Mị bị Bùi Tịch bóp chặt cổ, không thể động đậy. Một nửa lớp da vẽ rơi xuống, lộ ra xương trắng âm u bên trong; nửa còn lại ướt đẫm, dính vào thân thể không ngừng run cầm cập của gã.

Gã không dám làm ra động tác gì khác người, chỉ có đôi mắt lộc cộc quay tới quay lui, làm Trần Lộ Bạch trong phòng sợ tới mức nhắm hết hai mắt, suýt chút nữa đã chết ngất.

"Muốn cứu y?"

Bộ xương mang nửa khuôn mặt Trần Diêu Quang run toàn thân: "Có chết ta cũng không nói cho các ngươi!"

Lời dẫn chuyện đã nửa điên nửa khùng, không còn bình thường nữa. Nó thở dài, mở miệng cất cao giọng, từng chữ đều mạnh mẽ vang lên, đọc ra khí phách thấy chết không sờn, nghĩa khí ngút trời.

[Khi rơi vào tay ma đầu, nhìn những gương mặt dữ tợn đáng sợ trước mắt, Họa Mị đã biết bản thân đã không còn đường lui.

Nhưng cho dù phía trước có là vực sâu vạn trượng, gã vẫn phải dũng cảm quên mình vượt qua! Gã là một yêu quái trung thành với tín ngưỡng, dù bị nghiêm hình tra tấn cũng quyết không lộ ra nửa chữ tình báo!]

Trịnh Vi Khởi nghe thế thì lạnh lùng cười:

"Chết? Đương nhiên chúng ta sẽ không giết ngươi, mà chỉ khiến ngươi sống không bằng chết. Chỗ ta vẫn còn không ít cách tra tấn người, không biết ngươi ưng cái nào nhỉ?"

Đánh giá sơ sắc mặt Họa Mị, nàng ấy nói tiếp:

"Đừng nói mấy câu như tự sát gì đó với ta. Một bộ xương như các hạ, muốn cắn lưỡi hay tuyệt thực? Đảm bảo sau khi ở cùng chúng ta mấy ngày, ngươi có thể cảm nhận được cái gì gọi là"ngày ngày đều có bất ngờ".

"Lời dẫn chuyện run bần bật: [Yêu nữ này sao có thể tàn nhẫn độc ác đến thế! Thật không phải người!] Nó đã mò ra phương pháp rồi. Nếu không muốn bị vả mặt, chỉ cần lấy lời thoại lúc nhân vật phản diện xuất hiện đưa cho đám người này, bảo đảm không thành vấn đề!"Ta, ta còn có thể…" Giọng nói của Họa Mị đã hơi nức nở, uất ức: "Ta còn có thể súc dương nhập phúc*, biến da thành kiếm, giết chết bản thân!

"*Súc dương nhập phúc: tên gọi dân gian của Hội chứng Koro, người mắc hội chứng này tin rằng cơ quan sinh dục của họ đang teo nhỏ hoặc co rút vào bên trong cơ thể. Súc dương nhập phúc, ngay cả trong tà đạo cũng coi nó là bàng môn tà đạo, chính phái nghe thấy thì thường mặt đỏ tai hồng, xấu hổ nhiều hơn tò mò. Ai ngờ Trịnh Vi Khởi lại lộ ra vẻ thương hại, ấp úng một lúc mới do dự nói:"Cho phép ta nói thẳng, bị kim đâm một chút như thế, cũng không đến nỗi chết đâu nhỉ?

"Sắc mặt Họa Mị xám như tro tàn, tròng mắt lặn xuống phía dưới, nỗ lực nhìn vị trí bụng của mình. Sao nàng ấy lại hiểu rõ như thế. Quả thực còn hiểu rõ hơn cả yêu quái như gã. Những lời này hoàn toàn đánh tan lớp phòng thủ tâm lý cuối cùng của bộ xương, và cả lòng tự trọng của giống đực. Tìm đường sống không phải điều đáng sợ nhất, muốn chết mà không được mới thực sự tuyệt vọng. Sau khi tượng trưng mà trầm mặc một lát, Họa Mị bất lực mở miệng:"Trần Diêu Quang bị ta giấu trong một sơn động sau núi."Đại thiếu gia Trần gia cuối cùng cũng được đưa về nhà an toàn. Khi mọi người tìm thấy y, y đã gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, xem ra đã bị hút đi không ít dương khí.

Chỉ cần đến trễ thêm một chút, không chừng thứ bọn họ tìm được không phải Trần Diêu Quang, mà là tư liệu sống cho ngành giải phẫu.

Triệu Vân Lạc đang bệnh tật sốt ruột muốn gặp trượng phu nên cũng cùng bọn họ ra sau núi.

Trần Diêu Quang nhìn thấy nàng ấy mà cứ ngỡ hồi quang phản chiếu, y móc ra một hòn đá màu xám nhạt hình trái tim:

"Phu nhân, nàng xem, đây là vật mà ta tìm thấy trong sơn động. Một viên đá hình trái tim tự nhiên, nó phải vượt qua biết bao gió cát và khó khăn mới có thể trở thành hình dáng này. Mong rằng tình yêu của ta và phu nhân cũng giống viên đá này, kiên cố chịu được tất cả thử thạch."

Triệu Vân Lạc cảm động rơi nước mắt, hai người ôm nhau, biến phim trường "Vòng Tròn Định Mệnh"* thành "Trái Tim Mùa Thu

"** rầm rộ. Xem ra tình yêu không chỉ khiến trai gái hai bên trở nên mù quáng mà còn có thể làm quần chúng hóng hớt chói mù mắt. *"Vòng Tròn Định Mệnh

"- Ring là một bộ phim kinh dị tâm lý siêu nhiên của Nhật Bản. **"Trái Tim Mùa Thu

"là bộ phim truyền hình nhiều tập đầu tiên của bộ 4 phim Tình yêu bốn mùa của đài truyền hình KBS, Hàn Quốc, được công chiếu lần đầu tiên vào mùa thu năm 2000. Thật quá buồn nôn. Họa Mị có ý giết người, do đó gã đã bị Trịnh Vi Khởi một kiếm diệt trừ. Chuyện lạ ở Trần phủ cứ thế mà hạ màn, Trần lão gia vô cùng cảm kích, ông ấy cố ý giữ bốn người ở lại phủ nghỉ ngơi vài ngày, tiện thể mở tiệc mừng."Chư vị thiếu hiệp chưa biết, bắt đầu từ mấy hôm trước, trời liên tục mưa to, đường núi và cầu tàu đi ra huyện thành đều bị nghẹt cát bùn, hiện giờ không thể rời khỏi Nga Thành trong thời gian ngắn."

Trần lão gia là một người đàn ông trung niên giàu sang hòa nhã, trời sinh tính cách hiền lành, mỗi khi nói chuyện đều mang nụ cười: "Không bằng cứ ở tạm trong phủ ta mấy ngày rồi lại nghĩ cách ra khỏi thành.

"Ninh Ninh vốn muốn nói, thật ra bọn họ có thể ngự kiếm phi hành. Chỉ cần bay đủ cao thì cho dù từng hạt cát giọt bùn đều dũng mãnh vọt lên trời cũng không làm gì được nàng. Nhưng để không tách khỏi cốt truyện, nàng và Trịnh Vi Khởi vẫn liếc nhau rồi gật đầu, khẽ đáp:"Vậy đa tạ Trần lão gia.

"Thời tiết mưa âm u kéo dài mấy ngày lặng lẽ kết thúc, trên mái nhà xuất hiện vài tia nắng ấm áp đã lâu không có Trần phủ là một gia đình dòng dõi thư hương, bữa tiệc chúc mừng họ làm rất tỉ mỉ nhưng không xa hoa, đầy đủ cả hình ảnh, mùi hương và hương vị, rất có cảm giác bách vị hội tụ. Ninh Ninh ăn uống vui đến mức quên cả đường về. Trần lão gia ngồi trên vị trí chủ tiệc nói:"Lần này ít nhiều nhờ có sự giúp đỡ to lớn từ bốn vị thiếu hiệp, Trần gia ta mới thoát được một kiếp."

Nói xong, ông ta cười tươi hơn, ánh mắt lướt qua Hạ Tri Châu và Bùi Tịch: "Ta thấy chư vị đều rất khôi ngô tuấn tú, không biết đã có hôn phối chưa?"

Trần Lộ Bạch ngồi cạnh ông ta tỏ ra không vui: "Cha! Sao người cứ thích mai mối linh tinh vậy!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!