"Đan làm từ Thiên Tâm Thảo có mùi vị thế nào?
"Hạ Tri Châu dựa vào cửa, ánh mắt đầy tò mò nhìn Ninh Ninh nuốt một vật tròn vo vào bụng. Nàng ăn chẳng có chút nghi thức nào, hệt như trên tay không phải linh thực thánh giai gì đó mà chỉ là một viên kẹo bình thường."Vị kẹo bạc hà."
Ninh Ninh vừa nói xong ba chữ thì thay đổi sắc mặt, vẻ mặt đau khổ bổ sung: "… Thêm cả vị mù tạt nữa."
"Rồi sao?"
Hạ Tri Châu vò đầu: "Chẳng lẽ không có cảm giác đặc biệt gì à? Ví dụ như bùng nổ vũ trụ nhỏ, đấu khí hóa ngựa, hận không thể lập tức hô to một tiếng ba mươi năm Hà Tây ba mươi năm Hà Đông, từ nay về sau không muốn làm người nữa?
"Mấy cái gì thế này? Tuy rằng sau khi ăn đan dược, cả người đều cảm thấy khoan khoái, nhưng dường như cũng không có tác dụng đặc biệt nào. Linh khí trong cơ thể nàng như một hồ nước trong suốt. Sau khi nuốt đan dược xuống cũng chỉ tạo ra gợn sóng nhẹ nhàng rồi tan đi, chẳng còn chút dấu vết nào nữa."Có lẽ phải mất một chút thời gian phản ứng."
Ninh Ninh cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, chẳng phát hiện ra chỗ nào kì lạ hết. Nàng vốn định tiếp tục nói chuyện, không ngờ đột nhiên nghe thấy một giọng nữ vang lên: "Ninh Ninh, muội có ở đây không…!
"Sắc mặt Ninh Ninh thay đổi. Từ khi đại sư huynh nói cho Trịnh Vi Khởi biết chuyện nàng khổ luyện Kim Xà Kiếm Pháp. Nàng ấy nghĩ một cách hiển nhiên rằng sư muội nhà mình cũng là một kẻ mê kiếm không hơn không kém. Đại sư tỷ thân là người giàu có nhất trong đám thân truyền, có được tiền, nhưng lại mất đi nỗi sầu lo. Vậy nên nàng ấy hiểu rằng cuộc sống con người phải có được có mất. Sau khi nói câu chấn động cả gia đình này cho Ninh Ninh, Trịnh Vi Khởi vỗ bả vai nàng đầy vẻ hàm ý:"Tương tự thế, nếu muốn nâng cao kiếm thuật, nhất định phải bỏ ra một lượng lớn thời gian và sức lức. Đi thôi, chúng ta tiếp tục tập luyện.
"Chuẩn rồi đấy. Chẳng biết sư huynh sư tỷ bàn bạc với nhau thế nào, vậy mà thay phiên nhau tới dạy nàng bằng nhiều cách khác nhau. Tội nghiệp Ninh Ninh tuổi còn trẻ đã phải trải qua những trận đấu đôi nam nữ không ngừng nghỉ. Hiện giờ nàng mệt như một con chó già, không thể chịu đựng mấy trò lăn lộn tiếp theo nữa."Cứ bảo tôi ra ngoài nhé!
Tạm biệt, tạm biệt!"
Ninh Ninh nói xong là chạy, hoàn toàn không cho Hạ Tri Châu thời gian phản ứng. Sở dĩ nàng lo lắng thế này, ngoại trừ việc tránh trở thành máy móc vung kiếm ở nhân gian thì còn thêm một nguyên nhân quan trọng khác.
Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ mới, kêu nàng tới Thanh Hư Cốc tìm Ôn Hạc Miên một chút.
Theo nội dung truyện thì Bùi Tịch chiếm hết ánh sáng ở bí cảnh Tiểu Trọng Sơn, sau khi nguyên chủ biết thì tức giận không thôi, cực kỳ ghen ghét. Nhưng xét về mặt thiên phú thì nàng kém xa hắn, vậy là trái lo phải nghĩ, quyết định tới Thanh Hư Cốc gặp mặt Ôn Hạc Miên một lần.
Xét cho cùng theo nguyên tắc ai tới trước được trước, nếu không phải xảy ra biến cố lớn như vậy, Tương Tinh Trưởng lão mà nàng gặp nhiều năm trước ở chân núi mới thực sự là sư tôn của Ninh Ninh.
Nguyên chủ tính lợi dụng điều này, giờ vờ ỡm ờ tiếp cận lấy lòng ông ấy, từ đó vắt kiệt giá trị còn lại của đối phương. Không ngờ trong quá trình ở chung cảm giác khinh thường tự nhiên lộ ra. Dù nàng cố gắng che giấu thế nào vẫn bị Ôn Hạc Miên nhận ra hơn phân nửa.
Trong truyện gốc miêu tả thế này.
[Ninh Ninh cười tới mức dịu dàng, nhưng đáy mắt hiện lên một tia lạnh lùng tới chán ghét cùng cực, hoàn toàn không biết đã bị Ôn Hạc Miên nhìn rõ.
Nàng lấy lòng bảo: "Ninh Ninh chưa bao giờ quên ngài mới là người đầu tiên công nhận ta. Chẳng biết ta còn may mắn được gọi ngài là sư tôn không?
"] Trò chuyện không tới hai câu đã lộ nguyên hình: [Ninh Ninh không hề giấu giếm mục đích mình tới:"Nghe nói kiếm thuật của Tương Tinh Trưởng lão diệu tuyệt, nếu được ngài chỉ bảo một chút, ta sẽ rất vinh dự."]
Vì thế đương nhiên Ôn Hạc Miên càng ghét nàng hơn.
Tục ngữ nói kẻ đáng ghét tất có chỗ đáng thương. Ngẫm như vậy, hình tượng của nguyên chủ thực sự quá đáng thương.
Nàng ấy rời xa quê hương đi cầu học bên ngoài, kết quả lại rơi vào kết cục bị sư huynh khinh bị, sư tỷ chán ghét, sư đệ chỉ coi nàng ấy là người vô hình. Cố gắng nhiễu sự tìm chết nhưng lại không bao giờ thành công.
Tỷ lệ thất bại cao tới mức quả thực có thể trực tiếp đảm nhận vai trò Sói Xám tới thảo nguyên Thanh Thanh bắt cừu, chỉ có duy nhất một câu thoại cần thiết là: Ta nhất định sẽ quay trở lại.
Thanh Hư Cốc không có thay đổi gì lớn so với lần trước. Bóng cây đan nhau, cây rừng hương hoa xanh mướt bát ngát. Ninh Ninh đi tới nửa đường đã nghe thấy tiếng đàn quen thuộc.
Tuy vẫn có chút nặng nề, nhưng so với lần trước tuyệt vọng không ôm ấp chút hy vọng nào thì giờ đây đã thêm vài phần chờ đợi.
Hệt như ánh mặt trời rơi xuống khu rừng mờ sương, ánh sáng trong trẻo xuyên qua màn sương, nhuộm lên một màu sắc rực rỡ, bất chợt phá vỡ bầu không khí trống rỗng và yên tĩnh.
Bỗng nhiên tiếng đàn chợt dừng lại.
Ôn Hạc Miên thấy nàng.
Tương Tinh Trưởng lão ngày xưa oai phong một cõi giờ thành con ma ốm, yên tĩnh ngồi dưới gốc cây. Khuôn mặt tái nhợt của ông ấy gần như trong suốt dưới ánh nắng.
Ông ấy mặc một chiếc trường bào màu xanh nhạt thêu hoa văn mây trắng như tuyết, tóc dài buông xõa không buộc, hệt như gấm vóc tốt nhất. Tóc ông ấy sắc như dao, lông mày đen lạnh lùng, khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau với nàng, ông ấy lộ ra chút kinh ngạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!