Chương 22: (Vô Đề)

Động tác của Bùi Tịch hơi khựng lại.

Không ngờ hắn cười một tiếng vô cùng, vô cùng nhỏ. Khóe mi hắn có sự lười biếng và thờ ơ quen thuộc, giọng nói vẫn khàn khàn: "Nếu sư tỷ muốn học, ta có thể dạy.

"Hỏi một đằng trả lời một nẻo. Ninh Ninh đã hiểu:"Vậy nghĩa là ngươi đã cười!"

Chuyện này chẳng khác gì học sinh giỏi trà trộn vào nhóm học sinh dở, thi xong còn phải phán một câu "Mình cũng không biết làm câu nào hết

", thật ra trong lòng đã chê cười bọn ngu ngốc bên cạnh biết bao nhiêu lần rồi! Đáng ghét, tên nhãi Bùi Tịch này quả nhiên rất tâm cơ."Không được, không được. Ngươi giấu chúng ta lâu như vậy, khi quay về nhất định phải làm một bàn cho mọi người ăn."

Ninh Ninh nghiêm mặt nói: "Còn linh thạch ngươi thiếu ta nữa! Ngươi biết Thiên Tâm Thảo quý giá cỡ nào không? Vì cứu ngươi mà ta…

"Không đúng. Theo nội dung nàng lải nhải trước đó, bản thân đã"tiện tay

"hái Ngân Ti Tiên Diệp mang về cho Bùi Tịch. Bùi Tịch vẫn đáp với giọng hờ hững:"Ừ."

Ninh Ninh nói nhầm nên không nói tiếp nữa, nàng hết sức chăm chú nhìn theo tay Bùi Tịch.

Tay của hắn thon dài, trắng nõn, vốn nên là một bàn tay vô cùng xinh đẹp, nhưng nó lại bị vết thương cũ năm xưa và vết chai cầm kiếm phá hủy… Đúng rồi, bàn tay này nên cầm kiếm đứng giữa núi xác và biển máu.

Nhưng giờ phút này lại cầm kim chỉ giúp nàng vá một chiếc váy không thể bình thường hơn.

Kỳ lạ thay, nàng đột nhiên cảm thấy mắc cười. Cổ họng phát ra một tiếng cười nhẹ nhàng nhưng cũng dồn dập, không ngờ sau khi Bùi Tịch nghe thấy thì ngẩng khuôn mặt vô cảm lên.

Ninh Ninh nỗ lực mím môi, nhìn hắn với đôi mắt vô tôi.

Đến khi hắn cúi đầu lần nữa, nàng lại không nhịn nổi, "Phụt" một tiếng cười ra, làn váy cũng lay động theo đó, bao phủ ngón tay tái nhợt của thiếu niên.

"Sư tỷ."

Ngữ khí hắn cứng đờ: "Muốn cười thì cứ cười đi."

"Xin lỗi, xin lỗi."

Nàng lấy tay chống cằm, cánh tay đặt lên đầu gối: "Chỉ là ta cảm thấy, không ngờ ngươi biết nhiều thứ như thế.

"Nhưng nghĩ cũng đúng, từ nhỏ hắn đã một thân một mình, đương nhiên những kỹ năng sinh tồn cơ bản này là chuyện nhỏ. Thẳng đến bây giờ, cuối cùng Ninh Ninh mới bắt đầu nghiêm túc quan sát Bùi Tịch. Lúc trước, trong lòng nàng,"Bùi Tịch

"trước nay đều là danh từ tương đương với nam chính, vận khí đầy mình, con cưng của trời, vai chính truyện sảng văn. Nhưng bây giờ xem ra, tất cả những nhãn đó đều không đủ để miêu tả chính hắn. Thậm chí trước mắt, cuộc đời hắn hoàn toàn không liên quan gì đến những cụm từ to lớn đó. Thật kỳ lạ. Ninh Ninh nhập tâm suy nghĩ, mắt luôn nhìn vào sườn mặt hắn. Bỗng nhiên nàng nhìn thấy màu đỏ nổi bật giữa một mảng trắng nõn. … Hóa ra là một giọt máu khô đọng lại trên vành tai thiếu niên."Ngươi đừng nhúc nhích."

Nàng không nghĩ nhiều mà vươn tay, lúc đầu ngón tay chạm vào giọt máu, nàng cảm nhận được Bùi Tịch hơi khựng lại: "Chỗ này có máu."

Phần thịt mềm ở dái tai hắn cực kỳ mềm mại, động tác của Ninh Ninh rất nhẹ nhàng, khi nàng chậm rãi ấn vào dái tai, một dòng điện mơ hồ lặng yên lan tràn.

Hơi ngứa.

Bùi Tịch chưa từng tiếp xúc gần gũi như thế với người khác.

Giọt máu kia được nàng lau đi, nhưng do vết máu đọng lại đã lâu nên khó mà lau sạch.

Đã làm thì làm cho trót, nếu lớp màu đỏ kia không dễ lau thì nhăn mặt chà mạnh hơn. Nhưng nỗ lực một lúc, vết máu không những không ít đi, ngược lại còn đậm hơn.

Đợi đã.

Đậm hơn…?

Ninh Ninh và Bùi Tịch trước mặt giống nhau, ngơ ngác dừng tay lại.

Màu sắc trên tai hắn vẫn rất nổi bật, tựa như ráng chiều nơi chân trời rơi xuống, hoàn toàn thấm vào làn da trắng nõn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!