Là một thanh niên tốt dưới cờ đỏ, người quá quen với các loại tiểu thuyết như truyện nam, truyện nữ, truyện pỏn gì đó, Ninh Ninh không ngốc, nàng nhanh chóng hiểu được ý của Nhiếp Chấp.
Quả thực hành động bây giờ của nàng rất dễ khiến người ta hiểu lầm. Giờ nàng càng cố phân bua thì chỉ e mọi chuyện càng bôi càng đen hơn.
Trong cốt truyện ban đầu, nguyên chủ nhục mạ Bùi Tịch xong thì xoay người rời đi. Giờ tình huống khó xử, nàng cũng không muốn ở lại nghĩ nhiều nữa.
Nhưng để cắt đứt chuyện tự mình đa tình phi thực tế của nam chính, nàng vẫn nói thêm một câu trước khi đi: "Ta thật sự không thích ngươi!
"Bùi Tịch nhìn biểu cảm của nàng… Được rồi, trên mặt hắn không có bất kì cảm xúc nào. Đôi mắt phượng hẹp dài liếc nhìn một cách lạnh nhạt, giọng nói lạnh lùng như băng, kèm thêm chút sát khí đọng lại:"Ta chưa nói ngươi thích ta.
"Ninh Ninh nghẹn ngang. Nam chính, mi là chó à! Không nhả câu này ra thì mi chết hả! Giờ lại hóa ra nàng tự mình đa tình."Còn các ngươi nữa."
Bùi Tịch là miếng sắt cứng, còn lâu nàng mới ngu ngốc tới đá một cái. Ninh Ninh chuyển ánh mắt tới hai người còn lại ở đây: "Không được nghĩ lung tung!"
Vẻ mặt Nhiếp Chấp bày tỏ "Vâng, vâng chúng ta hiểu hết mà, đại tiểu thư biết chơi ghê", đầu thì gật liên tục như cách mèo chiêu tài vẫy tay: "Được, được, được, nhất định không nghĩ lung tung.
"Ninh Ninh sắp bị hắn ta chọc cho tức chết rồi. Nhưng nàng cũng chẳng nói được lời nào, chỉ có thể cắn răng đối diện với tầm mắt của Bùi Tịch, bị hệ thống cưỡng chế đọc câu thoại tàn nhẫn cuối cùng của nữ phụ độc ác trong nguyên tác:"Chúng ta còn gặp mặt, ngươi cứ chờ xem.
"Ninh Ninh: … Chính nàng còn cảm thấy sau một loạt hành động này, rõ ràng nàng đã biến thành một đại tiểu thư trong nóng ngoài lạnh yêu thầm nam chính nhưng ngại ngùng không dám bày tỏ tình cảm! Trong ngữ cảnh gốc, câu thoại"Còn gặp mặt
"quả thực khiến người ta không rét mà run, nhưng đặt trên người nàng… Sao có loại cảm giác như nóng lòng muốn gặp lại người trong lòng mình thế hả! Ninh Ninh dính quả bóng phản lưới nhà tra tấn tới mức sắp ngạt thở tới nơi. Nàng xoay người rời đi không chút do dự, chẳng phất ống tay áo cũng không lấy đi gợn mây nào, để lại ba người với vẻ mặt khác nhau trong phòng đệ tử. Nhiếp Chấp cười khô khan, sợ hãi liếc nhìn Bùi Tịch trước mặt:"Có vẻ nàng ta nảy sinh tình cảm rất sâu đậm với ngươi.
Chúc mừng, chúc mừng."
Vị tiểu tổ tông kia đi rồi, để lại Bùi Tịch như con chó điên, hắn ta cảm thấy mình sắp xong đời luôn quá.
Trong kỳ sát hạch nhập môn năm đó, Bùi Tịch chỉ là tiểu tử nghèo đói, linh lực yếu ớt, trong cơ thể còn sót lại dòng máu Ma đạo. Bùi Tịch không tiền, không thế, càng không có sức mạnh, vừa hay thành nơi trút giận của hắn ta và Thẩm Ngạn Kiều.
Tên tiểu tử này cũng giỏi.
Tuy sức nhỏ nhưng lần nào bị đánh cũng dùng hết sức mình chống cự lại, khiến cho những trận đòn càng mạnh hơn. Bất kể bị thương nặng tới đâu, hắn không bao giờ mở miệng cầu xin.
Giống hệt một con sói con chưa mọc nanh vuốt, hai mắt màu đỏ tươi như máu.
Kiếm thuật của Bùi Tịch… phát triển đến tận đây từ lúc nào thế?
Câu hỏi này chợt nảy ra trong đầu, sau đó lan rộng dưới bóng tối, thế rồi Nhiếp Chấp nghe thấy một tiếng cười khẽ, nhỏ tới mức gần như không có.
Bóng tàn chiều hoàng hôn cùng mặt trăng chiếu sáng, ánh sáng trộn lẫn đó đổ xuống như nước chảy róc rách, phác họa ra đường nét góc cạnh rõ ràng của thiếu niên trước mặt.
Đôi mắt đen của Bùi Tịch chứa đầy ánh sáng đỏ thẫm. Tuy khóe miệng hắn hơi nâng lên một độ cong nhỏ nhưng ánh mắt lại lạnh lùng như sông băng trong gió, không có chút độ ấm nào.
Giọng điệu của hắn dửng dưng, pha lẫn ít lười biếng và trào phúng, nốt ruồi lệ dưới đáy mắt hệt như vết máu đọng lại, khiến cho Nhiếp Chấp vô thức cảm thấy ớn lạnh sống lưng: "Rút kiếm."Cuối cùng phía bên nam chính xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan tới Ninh Ninh.
Hắn muốn nạp hậu cung thì nạp, muốn vào bí cảnh thì vào, nàng chẳng quan tâm.
Thứ duy nhất Ninh Ninh để ý là sau cùng nàng có thể đi lại trên mặt đất rồi! Hơn nữa không chỉ đi bộ thôi, ngay cả ngự kiếm bay lên trời cũng cực kỳ dễ dàng luôn!
Kiếp trước nàng bị bệnh tật hành hạ, tới lúc bệnh nặng chỉ còn một hơi, ngay cả sức lực để xuống giường cũng không có, chỉ có thể nằm im chờ đợi cái chết.
Nghĩ kĩ thì đã lâu rồi nàng không được tự do đi lại.
Cho nên giờ đây nàng siêu, siêu hạnh phúc!
Ninh Ninh gần như chạy chậm rời khỏi phòng đệ tử, đi tới khu đất trống trên đỉnh núi, đưa tay tạo quyết dựa theo trí nhớ.
Ánh kiếm đeo bên hông chợt lóe lên, trường kiếm lao ra khỏi vỏ đáp lại nàng, vắt ngang giữa không trung.
Thanh kiếm này tên "Tinh Ngân", thân kiếm mảnh mai, nhẹ như chim yến, dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!