*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Hạ Tri Châu tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng.
Trận mưa đêm qua cuối cùng cũng đã dừng, giữa từng rặng núi lấp ló ánh sáng. Sau khi tắm dưới mưa, ngọn núi mờ mờ được tô lên màu của sự ẩm ướt, một tiếng chim kêu cắt ngang sự yên tĩnh, mang đến ánh sáng nhạt nhòa.
Lồng kim cương của Minh Không như một chiếc dù khổng lồ, nó tỏa ra hào quang sáng ngời, bao phủ tất cả mọi người bên dưới.
Không ít tu sĩ vẫn chưa tỉnh lại, bọn họ hoặc dựa hoặc nằm, rải rác ở khắp nơi. Trừ hắn ta ra, chỉ có hai người đã tỉnh, họ ngồi sóng vai cùng nhau, có vẻ đang thảo luận gì đó.
Đó là Minh Không và Hứa Duệ.
Hạ Tri Châu dịch lên phía trước một chút.
Minh Không khẽ nói:
"Xướng Nguyệt Phong là nơi sâu nhất trong Tiểu Trọng Sơn, nếu tiếp tục đi về phía trước, sẽ gặp đại dương mênh mông sâu thẳm. Có lẽ nhờ vào địa thế độc đáo này, mới có thể khai sinh ra linh thực thánh phẩm cực kỳ trân quý - Ngân Ti Tiên Diệp."
Hứa Duệ hiểu ra, gật đầu: "Cho nên, chư vị đều đến đây vì Ngân Ti Tiên Diệp, nhưng không ngờ Huyền Điểu canh giữ nơi đây không cho đi, tiểu sư phó bèn dựng lồng kim cương này để né tránh nguy hiểm."
Gã ta đã chuẩn bị đầy đủ trước khi vào Tiểu Trọng Sơn, đương nhiên cũng biết về chuyện Xướng Nguyệt Phong.
Ngân Ti Tiên Diệp và Thiên Tâm Thảo giống nhau, cả hai đều là thiên linh địa bảo hiếm có khó tìm. Tuy rằng rất nhiều người biết Ngân Ti Tiên Diệp mọc trong Xướng Nguyệt Phong, nhưng không rõ vì sao có một con Huyền Điều khổng lồ luôn bay quanh trên đỉnh núi, không cho các tu sĩ đến săn tìm kho báu lại gần chút nào.
Thế nên qua nhiều năm như vậy, Ngân Ti Tiên Diệp vẫn chưa bị hái đi.
"Tất cả linh thực thánh giai đều có linh khí, sở dĩ Huyền Điểu ở cạnh bảo vệ Ngân Ti Tiên Diệp, có lẽ là để hấp thụ linh khí, giúp nó tu luyện."
Minh Không cụp mắt, vài tia nắng đỏ chiếu lên hàng mi dài: "Thực lực của nó sâu vô cùng, e là cho dù chúng ta hợp lực cũng khó mà thắng được.
"Thật ra, đại sư, ngươi chỉ biết mỗi chiêu lồng kim cương này, kể cả hợp lực với ngươi, cũng chẳng khác gì một mình chiến đấu. Hạ Tri Châu xoa mấy nhúm tóc chỉa lộn xộn trên đầu, lim dim nói xen vào:"Vậy lát sau chúng ta phải làm sao? Chẳng lẽ cứ ở đây mãi, đợi bí cảnh đóng cửa rồi tự động đưa chúng ta ra?"
Hứa Duệ nhìn hắn ta với ánh mắt phức tạp:
"Huyền Điểu có khứu giác và thính giác cực kỳ nhạy bén, nó thậm chí có thể cảm nhận được linh khí trong cơ thể vạn vật. Bây giờ chúng ta chỉ cần bước ra một bước thì sẽ bị nó bắt ngay. Nhưng Minh Không tiểu sư phó nói cho ta…"
Minh Không nhìn hắn ta, chậm rãi cười: "Thật ra có một chuyện, ta chưa nói với thí chủ."
Lời này vừa vang lên, bản năng Hạ Tri Châu đã cảm thấy bất ổn, bèn tập trung nghe cậu ta nói tiếp: "Linh lực của tiểu tăng hữu hạn, lồng kim cương này chỉ có thể giữ được tối đa hai canh giờ nữa."
Hạ Tri Châu hít sâu một hơi: "Vậy là hai canh giờ sau, chúng ta sẽ biến thành xiên thịt người nướng than của Huyền Điểu?"
"Nếu chỉ cần bảo vệ một người, lồng kim cương vốn có thể giữ được rất lâu."
Hứa Duệ bên kia nhíu mày: "Nhưng Minh Không tiểu sư phó chia nó cho chúng ta, gánh vác linh lực trên diện rộng, do đó dẫn đến thời gian duy trì giảm xuống.
"Nói cách khác, vốn dĩ Minh Không chỉ cần lo cho bản thân, nhưng cậu ta lại vì những tu sĩ chưa từng gặp mặt này mà chịu từ bỏ cơ hội sống sót. Đến khi lồng kim cương biến mất, linh lực của cậu ta chẳng còn bao nhiêu, cho dù chạy trốn cũng chắc chắn là người ở cuối cùng, không có khả năng sống sót. Hạ Tri Châu vốn tưởng đây chỉ là một tiểu hòa thượng không đáng tin cậy, nhưng nghe được điều này, lòng hắn ta không khỏi dao động:"Sao có thể thế được! Vậy, vậy, vậy, vậy ngươi mau thả chúng ta ra đi!
Định diễn "Và Rồi Chẳng Còn Ai" thật à?"
"Tiểu tăng đã nói với thí chủ, đánh giết vô dụng, từ bi vì hoài. Ta tu luyện Kim Cương Hộ Thể Thần Công vốn là vì tế thế độ người, lấy ngự ngăn sát. Bây giờ có thể mở ra một con đường sống cho chư vị,"Phật đạo" của ta đã hoàn thành."
Minh Không lắc đầu mỉm cười: "Chăm chỉ chịu nhọc, thịnh vượng hữu ích, tấm lòng bất biến, tiến lên phía trước và thực hiện tương lai, sinh tử cũng không thể ngăn ta.*"
*Nguyên văn ",,,,
", đây là những lời dạy của Phật. Hứa Duệ nghe xong thì sửng sốt:"Tiểu sư phó, mấy câu cuối này có ý nghĩa gì vậy?
"Nụ cười trên mặt Minh Không khựng lại. Minh Không:"Hôm qua ta ăn cải trắng sống, mùi vị không tệ lắm. Các người đói bụng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!