Chương 144: (Vô Đề)

Ninh Ninh chắc chắn không thể ngờ được chuyện mình đột nhiên quay về thành phố lớn ở thời hiện đại.

Càng không thể tưởng tượng nổi chính là, vào giờ phút này, người ngơ ngác ngây ngẩn mặt đầy vẻ hoang mang đứng tại chỗ không chỉ có mình nàng.

Ngọn nguồn tất cả mọi chuyện chính là bởi hệ thống đá mài đao chẳng mấy đáng tin của Hạ Tri Châu.

Hắn ta chăm chỉ cần mẫn xông pha vì Thiên đạo lâu đến như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Có lẽ bởi Thiên đạo cũng theo con đường chủ nghĩa xã hội nên rất quan tâm đ ến nhân viên cấp dưới.

Vào cuối năm đã tặng cho Hạ Tri Châu một phần thưởng thần bí.

"Bà chị hệ thống của ta cứ ra vẻ bí ẩn, chẳng nói năng gì… Ta cũng chẳng biết rốt cuộc là thưởng cái gì nữa."

Thừa lúc nhóm người Huyền Hư Kiếm phái ăn điểm tâm, Hạ Tri Châu lặng lẽ truyền âm với Ninh Ninh: "Trước đó nó gài ta nhiều lần lắm rồi, ta không dám mở ra nữa. Không thì thử một chút xem?

"Hắn ta vừa dứt lời đã hít luôn một hơi lạnh. Chắc bởi vì bốn chữ"bà chị hệ thống

"đã chọc giận bà cô nào rồi nên mới khiến người ta trả thù trong đầu một phen. Lúc ấy Ninh Ninh không nghĩ gì nhiều, thản nhiên nói:"Chắc là không sao đâu, mở đi.

"Sau đó tất cả mọi người trên bàn ăn cũng chẳng biết sao mà đến hết cả đây. Trong ngày thường, đệ tử Huyền Hư Kiếm phái cũng ít khi về nhà, chỉ có lúc năm mới là có thể phá lệ. Trịnh sư tỷ đã về nhà từ sớm. Sư huynh Mạnh Quyết cũng có thói quen hồi hương tế bái nên cũng không có ở tông môn. Vì thế, những người được đến đây không chỉ có nàng, Hạ Tri Châu mà còn có cả Thiên Tiện Tử, Bùi Tịch và Lâm Tầm."Đây là…" Thiên Tiện Tử còn ngậm cái bánh bao kim sa trong miệng, mắt hoang mang mở to: "Có phải ta đã ăn nhiều quá nên nghẹn chết, còn đây là ảo giác trước khi chết hay không?"

"Đây, đây, đây là đường cái ở thế kỷ 21?"

Hạ Tri Châu đã quen với phong cách cổ xưa đình đài lầu các ở Tu Chân Giới, bất chợt trông thấy con đường trải nhựa, nhất thời lại không kịp phản ứng, mãi sau mới hỏi đá mài đao trong đầu: "Ta xuyên trở lại rồi?"

"Các ngươi chỉ có nửa ngày thôi."

Giọng nữ lười biếng hừ lạnh một tiếng, còn đang để bụng với hai chữ "bà chị" kia: "Đến lúc mặt trời lặn sẽ phải quay về Tu Chân Giới.

"Xã hội hiện đại tượng trưng cho cái gì? Điện thoại di động, internet, máy điều hòa không khí, còn có cả đồ ăn vặt, trà sữa, lẩu, nhiều thứ đến nỗi kể mãi không hết. Đừng nói nửa ngày, cho dù có nửa giờ thôi hắn ta cũng có thể gào khóc nói bằng lòng ấy chứ! Hạ Tri Châu hóa thân simp* cực hạn:"Cảm ơn mỹ nhân tỷ tỷ! Mỹ nhân tỷ tỷ thật tốt! Cả đời ta sẽ là người hâm mộ của tiểu Thiên đạo! Người bình thường như ta đây lại có thể gặp được sự tác hợp hoàn mỹ thế này! Là trèo cao!

Ta trèo cao quá rồi!

"*Simp: người thể hiện sự si mê hay quan tâm quá mức đến người khác. Hạ Tri Châu gào khóc kêu loạn. Cảm giác phấn khích của Ninh Ninh cũng chẳng ít hơn hắn ta là bao. Đường này ở ngoại ô, bốn phía không thấy được xe cộ hay người nào. Ngước mắt nhìn lên là có thể thấy thành phố lớn cách đó không xa tập trung thành cụm tựa như người khổng lồ được đúc từ xi măng cốt thép thành một màu đen kịt tối tăm mờ mịt."Chỗ này trước kia ta từng đến rồi!

Đây là, à, là hải ngoại tiên châu!"

Hạ Tri Châu rất giỏi bịa chuyện, nói xong liền nháy nháy mắt với Ninh Ninh: "Chắc Ninh Ninh cũng rất quen với nơi này phải không?"

Ninh Ninh gật đầu: "… Đây là quê hương của ta.

"Mấy người ở đó nghe được đều giống như được đổi mạng, nghe thế liền tỏ ra vẻ vỡ lẽ. Ngay lúc nàng nói chuyện vừa hay có chiếc xe chở hàng lái nhanh qua. Lá gan Lâm Tầm bé xíu, bị con quái vật kêu ầm ĩ này dọa cho sợ hết hồn, cậu vô thức dựa vào cạnh Thiên Tiện Tử."Đây là một loại pháp khí không khác biệt là mấy so với phi thuyền, bên trong có người ngồi."

Ninh Ninh kiên nhẫn giải thích, cố gắng sử dụng toàn bộ những từ ngữ mà bọn họ có thể nghe hiểu được:

"Quê hương ta không đủ linh lực nên nghiêm cấm đánh giết. Lát nữa bất kể có thấy quái vật nào kỳ quái ra sao cũng không được đánh bị thương đến tính mạng… Chỉ có điều gặp được bọn chúng thì phải nhớ tránh, tuyệt đối đừng đụng vào."

Nếu nhân sĩ tu chân đụng phải xe hàng lớn thì người cần lo e không phải người đằng trước đâu.

Ninh Ninh đã có thể tưởng tượng ra được cảnh xe hàng bị kiếm khí lật ngược, rồi lại bị chém thành mấy khúc rồi.

Mới nghĩ có một cái mà cũng đủ làm nàng đứng tim.

"Đúng rồi, người ở đây ăn mặc cũng khác với Tu Chân Giới. Nếu muốn vào thành thì phải nhập gia tùy tục."

"Đúng đúng đúng! Giống như ta đây này!"

Chẳng biết từ lúc nào Hạ Tri Châu đã tạo cho mình một cách che mắt. Ninh Ninh nghe tiếng nhìn lại mới phát hiện người này đã mặc quần jeans áo khoác xong xuôi. Hắn ta cười lên một cái cũng thật có cảm giác của mấy tiểu sinh đang nổi tiếng nữa.

Thiên Tiện Tử sợ hết hồn: "Cơ thể tóc tai đều là của cha mẹ! Tóc trò, đây đây đây… Chỗ này là thôn hòa thượng à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!