Chương 143: (Vô Đề)

Bùi Tịch ngâm mình trong thùng nước nóng một mình.

Hơi nóng bốc lên, làn da trắng xanh của cậu bé dần dần chuyển sang màu hồng nhạt. Cậu bé không quen mà nhấc tay lên, chạm vào làn nước ấm áp quanh người.

Mẹ rất ghét những thứ dơ bẩn, ngày nào cũng bắt hắn phải tắm.

Tắm rửa cũng cần dùng không ít nước, dĩ nhiên bà ấy chẳng muốn lãng phí thời gian đi đun nước vì thế nên nước mà Bùi Tịch có thể đụng đến thường là nước lạnh được múc từ sông.

So với bị thương mà nói thì giá rét có là cái gì đâu.

Từ lúc đầu Bùi Tịch còn run rẩy lẩy bẩy, dần dần đã biến thành quen. Hắn đã quen dùng nước lạnh, bây giờ lại bất ngờ ngâm vào đây, ngược lại lại nảy ra mấy phần rụt rè, khó quen.

Không còn bị cái lạnh thấu xương hành hạ, bấy giờ trong từng xó xỉnh trong cơ thể hắn đều được hơi nóng hun lấy, dòng nước ấm chảy đến tứ chi bách hải, thích chí đến mức không chân thật.

Cơ thể hắn trở nên rất kỳ quái.

Vết thương lờ mờ máu thịt không thấy đâu nữa, song lại chẳng hiểu sao lộ ra rất nhiều vết sẹo màu nâu… Bất kể mang hình dáng nào, nhìn qua, nó cũng chẳng thể khiến người khác thích cho được.

"Có phải lâu rồi không đụng nước nóng không?

"Bên tai vang tiếng Thừa Ảnh. Bùi Tịch nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía thanh trường kiếm đen nhánh đang nằm trên bàn kia. Ninh Ninh nói hắn bị mất đi một phần trí nhớ. Trong những tháng ngày mà hắn đã quên ấy, Thừa Ảnh là kiếm linh đã rời cơ thể hắn, hóa thành nguyên bản hình thanh trường kiếm. Ninh Ninh không lừa hắn, chờ sau này hắn lớn lên thì thật sự có thể dùng kiếm như Ninh Ninh vậy."Ôi trời lâu lắm không thấy cái bộ dạng này của người, ta cũng có hơi… Không, là cực nhớ."

Hình thái của Thừa Ảnh thay đổi nhưng cái miệng vẫn luôn tía lia: "Nào nào nào Bùi Tiểu Tịch, gọi Thừa Ảnh ca ca đi!

"Tối hôm qua Bùi Tịch và Ninh Ninh hứa hẹn rất nhiều, từ lúc về nhà, hắn vẫn âm thầm mím môi cười. Thừa Ảnh liếc mắt là nhìn ra ngay tâm tư của tên tiểu tử này, không nhịn được mà chậc chậc chê cười, đang lúc vui mừng thì bị Bùi Tịch bỏ luôn vào trong hộp kiếm. Nếu không phải sau đó là Ninh Ninh bỏ nó ra, để nó nói chuyện với Bùi Tịch thì Thừa Ảnh thật đúng không thấy được khoảnh khắc tên tiểu tử thối này ngây thơ u mê như vậy. Hứng thú của nó đang dâng cao, vốn định trêu tiếp mấy câu nữa, bỗng lại nghe Ninh Ninh ở ngoài phòng cất tiếng gọi:"Bùi Tịch tắm xong chưa?

Còn ở trong đó nữa thì nước cũng lạnh mất đấy."

Cậu bé đang ngẩn người chớp mắt mấy cái, thử lớn giọng hơn một chút để nàng có thể nghe thấy: "… Ừ."Đồ ngủ Bùi Tịch mặc trên người là Ninh Ninh cố ý xuống núi mua cho hắn.

Lúc ấy cơ thể hắn bỗng nhiên thu nhỏ lại mà cũng chẳng thể nào để cho một đứa bé mặc quần áo rộng thùng thình của người trưởng thành được. Bởi thế nên trước khi đi tìm sư tôn, Ninh Ninh đã xuống núi mua mấy món nhu yếu phẩm cần thiết cho trẻ con về.

Ví dụ như giày, đồ ăn vặt và đủ kiểu y phục khác nhau.

Bộ đồ ngủ này được may từ vải bông tơ tằm và lông vũ, sờ vào êm ái mềm mại, có thể cảm nhận được lớp bông vải nhẵn nhụi, chạm vào da thịt lại ấm áp như được bọc trong mây.

Ninh Ninh đợi ở ngoài nhà đã lâu, thấy Bùi Tịch đẩy cửa ra ngoài, nàng vừa nhìn một cái là bị ngay cái dáng vẻ đáng yêu của hắn làm cho đầu óc trống không.

So với thiếu niên sau này, ngũ quan cậu bé không có vẻ lạnh lùng đẹp đẽ bằng hắn lúc lớn, phần nhiều trên gương mặt hắn lúc này là vẻ ngây thơ non nớt của trẻ con.

Cơ thể hắn yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn, bị bọc trong mấy lớp y phục mềm mại không hiểu sao lại thấy giống con mèo thu vuốt lại.

Làn da trắng cậu bé đến mức như khoác một lớp tuyết mỏng. Hàng mi dài còn vương ướt nước, lại xuống chút nữa chính là đôi mắt trong veo không dính tạp chất cùng đôi môi mỏng đang căng thẳng mím lại.

Cảm giác được cái nhìn chăm chú của nàng, Bùi Tịch mất tự nhiên cúi đầu, tóc đen xõa tung mơ hồ lộ ra cái dái tai đỏ.

Quá, quá, quá đáng yêu!

Thiếu chút nữa Ninh Ninh đã muốn giơ tay xoa mặt hắn nhưng lo sẽ dọa cậu bạn nhỏ nên chỉ đành miễn cưỡng kiềm cánh tay phải lại.

Nàng không nhịn được muốn trêu chọc bèn bước mấy bước đến gần, khẽ cười nói: "Hôm nay ta chơi với ngươi cả ngày, có phải Bùi Tịch nên bày tỏ lòng biết ơn chút hay không?"

Cậu bé ngây người ra một chốc rồi chần chừ lên tiếng đáp lời: "Cảm… cảm ơn."

Trừ câu "cảm ơn

"này ra, hắn không có thứ gì có thể cho nàng được. Sự thật này khiến hắn có hơi khổ sở, ngực cũng chan chát, đau đau, quả nhiên không lâu sau đã nghe Ninh Ninh nói:"Một câu cảm ơn không đủ đâu.

"Mất mát khiến tim người khác phải đập rộn nháy mắt vọt tới. Tuy nhiên, còn chưa đợi cho cảm xúc này lan tràn đi, Ninh Ninh liền giơ tay phải ra, lau giọt nước vương ở đuôi mắt hắn đi. Nàng nhìn vào mắt Bùi Tịch, tươi cười, con ngươi lấp lánh như nước suối hồ:"Ngươi phải nói, "cảm ơn tỷ tỷ".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!