Giờ Thìn ngày hôm sau, bí cảnh Tiểu Trọng Sơn mở ra đúng giờ.
Các đệ tử tham gia rèn luyện được đưa vào những địa điểm ngẫu nhiên trong bí cảnh, các Trưởng lão đi theo thì ngồi quanh khu vực phía trước Huyền Kính, quan sát hình ảnh bên trong từng giây từng phút.
Giờ này phút này, giữa mặt kính hiện ra hai bóng hình đối địch nhau.
Một người tay trái cầm kiếm, thân mặc váy dài màu vàng nhạt, gió lạnh lay động ba nghìn sợi tóc đen, làm bật lên vẻ lạnh lẽo kiên quyết u buồn.
Một người khác đứng trên tảng đá, một góc đạo bào xanh trắng xen kẽ bị phất lên nhẹ nhàng, người nọ đang giơ tay thưởng thức một lá thiên lôi phù.
"Tô đạo hữu."
Phù tu trẻ tuổi cười khổ một tiếng: "Hai ta không thù không oán, hà tất phải tàn sát lẫn nhau trong bí cảnh? Ta còn phải vào sâu trong Tiểu Trọng Sơn để tìm Nguyệt Bạch Thạch kia, không bằng hôm nào chúng ta tái chiến?"
Sắc mặt Tô Thanh Hàn bình thản, ngữ khí cũng bình thản: "Đây là lần thứ mười hai ngươi nói hôm khác tái chiến đó Bạch Diệp.
"Dứt lời, thanh kiếm lóe lên cắt qua cơn gió thổi đến, kiếm rít vù vù như rồng gầm, bóng kiếm tuyết trắng như sóng trào, đâm thẳng về nơi phù tu đang đứng. Nụ cười bất đắc dĩ trên mặt gã phù tu càng đậm hơn, hắn ta đọc thầm khẩu quyết phát động phù chú, bầu trời tức khắc sớm vang chớp giật. Bóng kiếm bóng lôi chớp lóe, có người cười ha ha bên ngoài Huyền Kính:"Tô Thanh Hàn không hổ là đệ tử Vạn Kiếm Tông, không khác gì sư tôn cuồng chiến đấu kia của nàng ta."
"Trình độ của Bạch Diệp cũng không thấp."
Một nữ tu áo đỏ che miệng cười nhẹ: "Hắn ta tìm hiểu rất sâu về chú ngữ ngũ hành, chẳng qua hôm nay gặp phải Thanh Hàn, xem như cuối cùng cũng gặp được đối thủ, không biết sẽ phải đánh nhau tới khi nào đây."
"Khi bọn họ vẫn đang đánh nhau thì Minh Không đã đi sâu vào Tiểu Trọng Sơn rồi."
Một vị Trưởng lão đến từ Lưu Minh Sơn suy tư gì đó: "Hắn định lấy Nguyệt Bạch Thạch, nhưng e là quái vật canh ở nơi đó… không dễ đối phó."
"Nguyệt Bạch Thạch trăm năm khó gặp, lần này nó hiện thế trong Tiểu Trọng Sơn, đương nhiên là phải đi tranh đoạt."
Thiên Tiện Tử ngả lưng dựa vào một cây cổ thụ, tiện tay cầm một miếng bánh ngọt: "Không chỉ có Phạn Âm Tự, Lưu Minh Sơn, Đạp Tuyết Lâu, Ngự Thú Tông… Môn phái nào mà không muốn thử một lần?"
Ông ấy dừng lại một chút, tỏ ra hứng thú: "Hay là chúng ta cược xem đệ tử nhà ai có thể lấy được Nguyệt Bạch Thạch, thế nào?"
"Sao đấy, Thiên Tiện Trưởng lão lại hết tiền à?"
Nữ tu áo đỏ ngước mắt nhìn ông ấy, ánh mắt đầy chế nhạo, bà ta cười khẩy: "Một vạn linh thạch, cược Vạn Kiếm Tông nhà tôi."
Hà Hiệu Thần nhấp một ngụm trà:
"Vậy ta cũng ra một vạn, cược Lưu Minh Sơn - Thiên Tiện Trưởng lão. Ta ủng hộ việc làm ăn của ông thế này, lát nữa đọ kiếm với ta vài lần đi?"
Thiên Tiện Tử
- sức lao động giá rẻ: "Được thôi!"Bên ngoài bí cảnh, các Trưởng lão thảo luận sôi nổi ngất trời. Còn trong bí cảnh, Ninh Ninh đang chìm trong suy tư.
Bí cảnh Tiểu Trọng Sơn mấy năm mở một lần, dấu vết con người để lại vô cùng ít; kỳ trân dị thú, linh thực trân quý nhiều vô số kể, đây là một kho tàng tài nguyên cực kỳ phong phú.
Nhưng quá nhiều tài nguyên trái lại làm nàng khó khăn.
Lưu Minh Sơn đã phát cho mỗi người một tấm bản đồ bí cảnh, trên đó đánh dấu đại khái vị trí của những khoáng thạch linh thực thường gặp, ngoài ra còn có không ít bảo vật hiếm có khó tìm trong Tiểu Trọng Sơn.
Ninh Ninh từng đọc truyện nên biết được vị trí của một ít cơ duyên và bảo vật, nhưng nếu nàng dựa vào đó để cướp lấy cơ hội vốn thuộc về người khác thì cứ như một hành vi trộm cắp, nàng không muốn đi.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nàng chọn một thứ chưa được đề cập trong nguyên tác làm mục tiêu
- Thiên Tâm Thảo được đồn có thể làm thuốc giải bách bệnh.
Thiên Tâm Thảo thuộc dạng trân phẩm khó gặp, trên bản đồ cũng không đánh dấu vị trí của nó. Có điều chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải tìm nó bằng cách nào, mà là -
Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn tảng đá lởm chởm cùng với hang động sâu không thấy đuôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!