Sảnh tiệc lần thứ hai rơi vào yên lặng, tiếng "chồng" rõ nét kia gây chú ý quá mức, muốn người ta không nhìn cũng khó.
Lớp da lỏng lẻo của Hạ Hoài Sơn hơi run run, nghi hoặc nhìn phía xa xa.
Quan hệ của Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu tốt vậy sao?
Mặt khác sắc mặt của Hạ Minh Hiên ở bên cạnh trắng bệch, Tần Hoàn Như bĩu môi thầm thì: "Trước công chúng, cậu ta không sợ mất mặt, thì còn nhà họ Hạ chúng ta sợ mất mặt đây."
"Ầm" một tiếng, Hạ Minh Hiên nghiêm mặt lại, nặng nề cầm ly rượu đỏ trong tay thả lại trên khay người phục vụ ở bên cạnh, mang theo ghen tuông nhìn Hạ Trĩ.
Nhất định là Hạ Trĩ cố ý gọi như vậy, nếu không tại sao Thẩm Thời Kiêu khi nãy không phản ứng anh ta.
Lúc này đôi chân dài của Thẩm Thời Kiêu đã bước nhanh đến ngồi xổm xuống, kiểm tra tình huống của Hạ Trĩ.
"Đau chỗ nào?"
"Không đau."
Sau khi xác định cậu không có gì đáng ngại, Thẩm Thời Kiêu ôm lấy eo cậu, từ từ đỡ cậu dậy.
Lòng bàn tay của hắn rất rộng, nhiệt độ ngón tay truyền qua lớp vải của âu phục, chạm vào eo Hạ Trĩ, ngứa.
Hạ Trĩ rũ mắt, cúi đầu xuống, tự mình khóc một cách ngu ngốc.
Thật mất mặt.
Phương Đình Vũ và những người khác cũng vây lại đây, thân thiết hỏi: "Không sao chứ?"
Hạ Trĩ lẩm bẩm một câu: "Không có chuyện gì."
Đội nhạc tiếp tục biểu diễn, tiếng vĩ cầm du dương chậm rãi xoay vòng, cảnh tiệc rượu ăn uống linh đình, trò chuyện vui vẻ trở lại.
Phương Đình Vũ trêu ghẹo: "Hai người tụi mày tình cảm ghê."
Mấy lão già ban giám đốc xung quanh vẫn như cũ không rời đi, cậu trai ngoan ngoãn lúc nãy chăm chú nhìn bên này.
Cậu là được cha cố ý mang đến, muốn cùng Thẩm Thời Kiêu kết hôn.
Bất quá Hạ Trĩ này dường như đã cưới Thẩm Thời Kiêu rồi?
Cha thật không đáng tin, may mà vừa nãy không nói ra đề nghị kết hôn, không thì rất mất mặt.
Hạ Trĩ từ lúc được đỡ dậy, vẫn luôn cúi đầu, từ góc độ của Thẩm Thời Kiêu, cúi đầu sẽ có thể nhìn thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu.
Rất đáng yêu.
"Em vừa nãy không tìm được anh, có chút sốt ruột." Hạ Trĩ ôm ngực, dung mạo nhu hòa mang theo vài phần lo lắng, "Rất sợ anh rời khỏi em."
Thế nào? Bạch liên (1) không?
(1) bạch liên dùng để chỉ những người có vẻ ngoài trong sáng nhưng nội tâm thì mưu mô, luôn giả vờ yếu đuối, cần sự che chở của người khác.
Đây đều là cậu khi còn bé học từ tiểu thuyết!
Trong mắt Thẩm Thời Kiêu tỏa ra sắc thái thản nhiên, phủ bàn tay lên đầu Hạ Trĩ, "Sẽ không rời khỏi em."
Mấy lão già khác cũng biết quan hệ hai người, chúc mừng vài câu, không hào hứng lắm rời đi.
Phương Đình Vũ vẫn đứng bên cạnh, cảm thấy khung cảnh hai người ở chung rất thú vị, vì vậy chủ động chìa tay giới thiệu: "Hạ Trĩ, xin chào, tôi là Phương Đình Vũ, bạn thân của Thời Kiêu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!