Chương 47: (Vô Đề)

Trên khinh khí cầu, Hạ Trĩ tựa vào vai Thẩm Thời Kiêu, ngước đôi mắt điềm đạm đáng yêu nhìn đối phương, ra hiệu đối phương có thể bắt đầu rồi.

Thẩm Thời Kiêu di chuyển ống kính điện thoại, chậm rãi nâng bàn tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của Hạ Trĩ, sau đó cúi đầu hướng về đôi môi của Hạ Trĩ.

Khoảnh khắc thân mật chạm vào kia, cả người Hạ Trĩ giống như có dòng điện chạy qua, tê dại, vô lực dựa vào trong ngực Thẩm Thời Kiêu, bên người vờn quanh hương chanh nhàn nhạt.

Hạ Trĩ thực thích ngửi mùi hương này, cậu cảm thấy rất phù hợp với khí chất của Thẩm Thời Kiêu, trong trẻo lạnh lùng nhưng lại không mất đi sự dịu dàng.

Nhất thời bị tâm trêu đùa quấy phá, ngón tay của cậu ở trên lưng Thẩm Thời Kiêu, chậm rãi di chuyển.

Thẩm Thời Kiêu thu mắt lại, từ từ làm sâu thêm nụ hôn này.

Nội dung đạn mạc đã sớm hoàn toàn bao trùm màn hình, nhóm fan kêu rên đầy trời, ngọt ngào lăn lộn trong ổ chăn.

Sau khi kết thúc, Hạ Trĩ cũng không nóng lòng rời đi, mà vẫn ghé vào trong ngực Thẩm Thời Kiêu, mở rộng hai tay ôm hắn.

Hu hu, bé đáng yêu của anh muốn cầu hòa với anh đó!

Chủ động để tâm tới cậu đi mà!

Trong mắt Thẩm Thời Kiêu cất giấu ý cười, như cũ mím môi, duy trì bộ dáng thanh tịnh lãnh đạm, cho đến khi Hạ Trĩ ngước đôi mắt ẩm ướt lên nhìn hắn, mạt ôn nhu kia mới hoàn toàn tan ra, dần dần lan tràn.

"Có đói bụng không?" Hắn chủ động xoa xoa tóc Hạ Trĩ nói.

Hạ Trĩ giống như con mèo nhỏ dùng sức ủng vào bàn tay Thẩm Thời Kiêu: "Có một chút."

Thẩm Thời Kiêu: "Chúng ta chuẩn bị đi xuống, sau đó đi ăn cơm nhé?"

Hạ Trĩ: "Được ~"

Khinh khí cầu chầm chậm đáp xuống, hai người nhân viên công tác vừa nãy chạy chậm đi tới giúp đỡ.

"Nhìn biểu cảm của Hạ Trĩ, hẳn là đã hoàn thành nhiệm vụ. Đúng rồi, lúc nãy cậu nói được một số tiền lớn, cụ thể là bao nhiêu?"

"Nghe nói cho tài chính của tổ chương trình thêm 3 triệu, trạm tiếp theo có thể đi tới chỗ tốt hơn."

Hai nhân viên công tác cùng lúc thở dài: Có tiền thật sự có thể muốn làm gì làm mà.

Thành công hoàn thành nhiệm vụ, tinh thần Hạ Trĩ thoải mái dễ chịu, cùng Thẩm Thời Kiêu đi đến nhà hàng đặc sản nổi tiếng ở địa phương ăn uống vui chơi, mãi cho đến khuya mới kết thúc.

Khi trở về, vừa khéo gặp được mấy khách mời khác, Hạ Trĩ cười xấu xa hỏi: "Mọi người có hoàn thành nhiệm vụ không? Tháp rơi tự do rất đáng sợ nhỉ?"

Vẻ mặt của những khách mời khác nghi hoặc, Hứa Vân hỏi: "Nhiệm vụ gì cơ? Tháp rơi tự do gì đấy?"

Trâu Thành: "Chúng tôi đâu có nhận được nhiệm vụ tháp rơi tự do đâu?"

Hạ Trĩ buồn bực, lẽ nào nhiệm vụ này còn biết chọn người?

Thẩm Thời Kiêu ở một bên giải thích: "Hẳn là nhiệm vụ đặc biệt, chỉ chúng ta có."

Hạ Trĩ nghe xong gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì. Cậu tò mò hỏi: "Em... Không nói với anh là em có nhiệm vụ, tại sao anh không phải trước tiên tò mò nhiệm vụ gì, ngược lại còn giải thích ý nghĩa của nhiệm vụ này?"

Thẩm Thời Kiêu thản nhiên đáp lại: "Bởi vì tập trước khách mời nam bọn anh cũng nhận được nhiệm vụ bí mật, anh đoán chắc không khác lần này lắm, cho nên mới không hỏi."

Hạ Trĩ "à" một tiếng, dắt tay Thẩm Thời Kiêu chuẩn bị rời đi, ai ngờ Thẩm Thời Kiêu nhẹ nhàng rút về, làm cậu hụt hẫng.

Thẩm Thời Kiêu dường như không quá vui vẻ, hỏi: "Vừa rồi em là đang nghi ngờ anh sao? Hoặc là cảm thấy anh có vấn đề?"

Hạ Trĩ khóc không ra nước mắt, vội giải thích: "Không có! ... Em chỉ tò mò thôi mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!