Trong phòng vang vọng tiếng đùa giỡn của Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu. Mẹ Thẩm nhìn hắn, lòng bà vừa thấy may mắn, vừa không khỏi lo lắng lần nữa.
So với mấy năm trước, Thẩm Thời Kiêu đã thay đổi rất nhiều. Những thay đổi này đều liên quan trực tiếp đến Hạ Trĩ.
Nhưng bây giờ Hạ Trĩ vẫn chưa nhớ lại những ký ức đó.
Vừa trở lại phòng mình, bà lập tức liên lạc với mấy người bạn tốt. Bà hỏi xem bọn họ có biết bác sĩ khoa não nào có kỹ thuật tốt hay không. Nếu có thể giúp Hạ Trĩ khôi phục trí nhớ thì trả bao nhiêu tiền bạc, sức lực cũng không thành vấn đề.
Thẩm Thời Kiêu khá chấp nhất với những ký ức ấy. Nếu không, hắn cũng chẳng dùng nó để vượt qua căn bệnh trầm cảm nặng, trở lại với cuộc sống bình thường.
Lúc ấy, bà đã nói với Thẩm Thời Kiêu như thế này.
Bây giờ, kể cả khi Summer trở lại thì với cái dáng vẻ này của con, con nghĩ cậu ấy sẽ thích con, sẽ tới gần con à?
Thẩm Thời Kiêu không nói gì, nhưng theo thời gian, nỗi lòng và cảm xúc của hắn cũng dần thay đổi.
Hắn thường xuyên chia sẻ về chuyện của Hạ Trĩ với mẹ Thẩm, thế nên mẹ Thẩm không thể quen với sở thích của Hạ Trĩ hơn được nữa.
Tuy Thẩm Thời Kiêu đã khỏe lại, nhưng bà sợ vì chuyện này mà hắn sẽ sinh ra cảm xúc tiêu cực lần nữa.
Lúc bấy giờ, cửa phòng ngủ bị gõ vang. Mẹ Thẩm vội vàng che giấu hốc mắt ửng đỏ rồi lau nước mắt.
Thẩm Thời Kiêu ngồi cạnh bà, chủ động nắm lấy tay mẹ Thẩm, "Mẹ, không vui à?"
Mẹ Thẩm cười: "Đâu có, sao mẹ lại không vui chứ?"
Hiển nhiên là Thẩm Thời Kiêu đã chú ý tới hành động ban nãy ở ngoài cửa của mẹ Thẩm.
Thẩm Thời Kiêu khẽ nói: "Mẹ, con đã nắm trong tay manh mối quan trọng về vụ tai nạn năm ấy của Trĩ Trĩ. Vì thế, con cũng không giấu giếm em ấy làm gì nữa. Mấy ngày trước con đã nói sự thật cho em ấy rồi."
Mẹ Thẩm nhẹ nhàng gật đầu: "Tiến độ khôi phục trí nhớ của Trĩ Trĩ bây giờ thế nào rồi?"
Thẩm Thời Kiêu: "Không có tiến triển mấy, nhưng con không định gò ép em ấy. Em ấy không nhớ thì cũng không sao, quan trọng là tương lai không phải ạ?"
Mẹ Thẩm có chút kinh ngạc: "Con thật sự nghĩ vậy à?"
Thẩm Thời Kiêu: "Dạ, cho nên mẹ cũng đừng lo lắng cho con quá. Thời gian con bị bệnh trước đây đã khiến mẹ nhọc lòng rồi, cảm ơn mẹ."
Mẹ Thẩm dần nghẹn ngào: "Con là con mẹ, nói thế xa cách lắm."
Thẩm Thời Kiêu lau nước mắt giúp bà rồi nhẹ nhàng vỗ lưng bà: "Dạ, vậy mẹ nghỉ ngơi nhé. Con dẫn Trĩ Trĩ đi xem ảnh chụp."
Mẹ Thẩm: "Ừ ừ."
Nghỉ ở nhà chính của họ Thẩm được một ngày, Hạ Trĩ thuận miệng nói mình muốn ăn sủi cảo. Nghe thế, mẹ Thẩm – người đã lâu chưa tự xuống bếp, bỗng đeo tạp dề lên rồi chuẩn bị nhân sủi cảo.
Hạ Trĩ giúp bà, hai người vừa nói vừa cười trong phòng bếp.
Ngày mai, bọn họ phải chuẩn bị đến địa điểm ghi hình kế tiếp của gameshow. Vì thế, sau bữa tối, hai người không ngủ lại mà trở về nhà mình.
Trên đường, Hạ Trĩ xem weibo, cậu phát hiện chuyện bằng cấp của mình vẫn chưa kết thúc.
Cư dân mạng nhiều năng lượng thật đấy.
Về đến nhà, Hạ Trĩ phụ trách soạn vali. Còn Thẩm Thời Kiêu thì liên hệ với trường đại học của Hạ Trĩ, hắn muốn xin một vài tấm ảnh cũ quý giá của Hạ Trĩ thời đi học.
Giáo viên phụ trách hồ sơ của trường rất có trách nhiệm. Sau khi nghe cái khó của bọn họ, bà lập tức phân loại tài liệu theo niên đại rồi gửi cho Thẩm Thời Kiêu.
Thấy Thẩm Thời Kiêu chuẩn bị đăng weibo, Hạ Trĩ nói: "Thật ra anh gửi ảnh cho người đại diện của em cũng được, để chị ấy đăng bài thanh minh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!