Thẩm Thời Kiêu cười nhẹ rồi lau nước mũi cho cậu: "Mặt mũi đâu hết rồi."
Hắn dẫn Hạ Trĩ đến phòng ngủ của mình, sau đó lấy ra hai tín vật đính ước từ chiếc vali còn chưa kịp sắp xếp lại.
"Đêm đó, sau khi em ném nó đi, anh đã lập tức ra ngoài nhặt về. Nếu không, chờ em biết chân tướng mới đi nhặt thì làm sao mà tìm được?"
Hạ Trĩ cụp mắt, duỗi tay nhận lấy chúng.
Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tại ai mới dẫn đến hậu quả như vậy hả? Tại em à?"
Thẩm Thời Kiêu: "Tại anh."
Hạ Trĩ mỉm cười hài lòng. Sau đó, cậu cầm lấy mặt dây chuyền, ra hiệu cho Thẩm Thời Kiêu cúi đầu để cậu đeo giúp hắn.
Đầu ngón tay xinh đẹp nhẹ nhàng vuốt ve cổ Thẩm Thời Kiêu. Bởi vì chênh lệch chiều cao, cậu chỉ đành nhón chân lên, cố hết sức với tới.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
"Lần này đeo lên thì đừng tháo xuống nữa."
Thẩm Thời Kiêu cúi đầu, tầm mắt dừng trên môi Hạ Trĩ. Dáng môi Hạ Trĩ rất đẹp, màu hồng phấn nhàn nhạt, hơi giống hoa anh đào ngày xuân.
Thẩm Thời Kiêu trầm giọng đáp: "Ừm, anh sẽ không tháo xuống nữa."
Lúc Hạ Trĩ ngẩng đầu, vừa trùng hợp chạm mắt với ánh nhìn dịu dàng, chăm chú của Thẩm Thời Kiêu. Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên mập mờ. Cậu vội rút tay về thì bị Thẩm Thời Kiêu giữ eo.
Mặt cậu thoáng vẻ kinh ngạc, cậu cúi đầu, hô hấp dần hỗn loạn.
Nhìn chỗ nào của người ta đấy!
Tên biến thái!
"Buông em ra, đừng quên anh còn đang theo đuổi lại em đấy."
Thẩm Thời Kiêu nghiêng đầu, cố ý đối mắt với cậu: "Cho hôn trước một cái được không?"
Hạ Trĩ lẩm bẩm: "Mới vừa, mới vừa yêu nhau đã hôn môi. Em bảo thủ lắm đó."
Động tác của Thẩm Thời Kiêu dường như khựng lại.
Hơi thở nóng rực phả vào mặt làm cho lòng Hạ Trĩ ngứa ngáy.
Sắc mặt Thẩm Thời Kiêu khó tả thành lời: "Đừng cuống, cứ từ từ." Nói đoạn, hắn lùi lại, thẳng lưng lên.
Hạ Trĩ khẽ thở ra. Lúc cậu vừa ngẩng đầu, đôi môi bỗng nhận được một nụ hôn lạnh lẽo.
Vẻ mặt của đầu sỏ gây tội khá bình tĩnh: "Hình như đúng là có hơi sốt ruột thật."
Lúc Hạ Trĩ lấy lại tinh thần, Thẩm Thời Kiêu đã đi, hắn đang cầm áo choàng chuẩn bị tắm.
Cậu đứng ở phòng Thẩm Thời Kiêu, thoáng do dự.
Đêm nay mình có cần phải về phòng không?
Hạ Trĩ nhìn chằm chằm giường của Thẩm Thời Kiêu, sau đó len lén ngồi lên. Cuối cùng cậu còn lăn một vòng, dang rộng tay chân ôm chăn.
Trên chăn toàn là mùi của Thẩm Thời Kiêu, cậu cười tít cả mắt.
Sao mình u mê thế!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!