Trong phòng sách, những tràng ho khan chợt vang lên.
Thẩm Thời Kiêu dựa hờ vào ghế xoay, hắn nhìn ngắm kỹ càng những vật mà hắn đã nhặt từ trong mưa, sau đó đặt chúng vào góc khuất của chiếc vali hành lý.
Dựa vào sự chênh lệch thời gian thì bây giờ trong nước hẳn là ban ngày.
Hắn định gọi cho chú Phương, một thám tử tư do mẹ hắn đã giới thiệu.
Nếu ngày hôm đó Hạ Trĩ gặp nạn là vì nhận chuyển phát nhanh, thì việc này sẽ lập tức xuất hiện thêm vài manh mối. Lúc mới về nước để điều tra chuyện này, hắn đã từng xem qua ghi chép cuộc gọi cuối cùng của Hạ Trĩ. Đó là một số điện thoại nước ngoài đã bị hủy, không thể tra ra được. Điều này đã khiến cho việc điều tra lâm vào cục diện bế tắc.
Nói vậy, số điện thoại đó rất có khả năng là của công ty chuyển phát nhanh?
Thông thường thì chuyển phát nhanh sẽ được nhân viên giao hàng giao đến, sao Hạ Trĩ lại tự đi lấy nhỉ?
Xem ra tin tức của Eric vẫn khá hữu ích.
Trước khi tắm, những thông tin mà hắn bảo trợ lý tìm hiểu đã có kết quả.
Căn cứ vào thời gian tai nạn, quả thật ngày hôm ấy có một bưu kiện chuyển phát nhanh có bảo hiểm được gửi cho Hạ Trĩ, ở phía trên còn đặc biệt ghi: Hàng có giá trị, xin mời tự đến nhận.
Người gửi chuyển phát nhanh là mẹ của Hạ Trĩ.
Vụ tai nạn trước kia được cảnh sát xử lý như một sự cố ngoài ý muốn. Vì suy cho cùng thì người tài xế cũng đã tử vong, dựa theo dấu vết của phanh xe trên đường thì đó quả thật là một vụ tai nạn bất ngờ.
Vụ tai nạn xảy ra là nhằm tránh một đứa trẻ đang nô đùa trên đường.
Nếu thật sự đó là một tai nạn, thì mọi thứ cũng quá trùng hợp rồi.
Tại sao ngày hôm đó Hạ Trĩ lại phải đi xe đến trụ sở chính của công ty chuyển phát nhanh?
Cuộc gọi cuối cùng của người tài xế đó là gọi cho con gái ông ta. Liệu cuộc gọi đó có liên quan gì đến chuyện này không?
Trên màn hình hiển thị mã vận đơn chuyển phát nhanh, Thẩm Thời Kiêu bèn gửi mã vận đơn này cho chú Phương.
"Làm ơn điều tra giúp cháu người gửi thật sự ở trong nước. Liệu có phải là bị mạo danh không?"
Chú Phương làm việc rất nhanh lẹ: "Chờ chú, chú điều tra ngay."
Mấy tháng trước, Thẩm Thời Kiêu đã điều tra ghi chép chuyển tiền của người tài xế ấy. Năm đó, sau khi tài xế tử vong, con gái và vợ của ông chỉ nhận được một khoản tiền bồi thường ít ỏi, không có bất cứ khoản tiền không rõ nguồn gốc nào khác.
Thẩm Thời Kiêu cáu kỉnh châm một điếu thuốc, hắn mệt mỏi nhìn đồng hồ trên vách tường.
Đã 3 giờ sáng.
Tàn thuốc ở đầu mẩu thuốc rơi xuống giữa gạt tàn, hắn ngửa đầu, đè đè huyệt thái dương. Nếu thật sự có thể điều tra rõ vụ tai nạn giao thông từ những manh mối đã tìm được thì hắn sẽ không phải khổ tâm đến thế.
Nếu điều tra thuận lợi, có phải hắn đã có thể nói sự thật cho Hạ Trĩ rồi hay không?
Một tiếng sau, chú Phương gọi điện thoại tới, báo cho hắn một tin tức động trời.
Căn cứ vào vận đơn chuyển phát nhanh, ông đã điều tra được thông tin của người gửi bưu kiện, đó đúng là mẹ của Hạ Trĩ. Thế nhưng, khi đăng ký thông tin cá nhân, bắt buộc phải khai tên thật thì tên đăng ký lúc đó lại là Tần Hoàn Như.
Ánh mắt Thẩm Thời Kiêu chợt lạnh thấu xương, vẻ lạnh lùng bỗng chốc lan tràn khắp nơi.
Đầu mẩu thuốc lá đã tắt ngóm, hắn sắp xếp lại chuyện này lần nữa.
Cuối cùng hắn thấp giọng nói: "Điều tra tình hình gần đây của người nhà tài xế cùng với bệnh án trước đây của ông ta."
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một vụ tai nạn đã được ủ mưu từ lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!