Chương 37: (Vô Đề)

Thẩm Thời Kiêu nở một nụ cười nuông chiều, hắn dùng tay đỡ cổ Hạ Trĩ rồi xoa nhè nhẹ."Được, chúng ta mời hắn đi."

Tại phòng phát sóng trực tiếp, các fan đã ngọt đến ê răng. Nhưng vì ống kính chỉ quay được phía sau lưng hai người, nên họ chỉ có thể nhìn màn hình mà lo lắng suông.

「Aaa! Thợ quay phim có thể đi lên phía trước một chút không?」

「Tui muốn đến gần nhìn Trĩ Trĩ làm nũng!」

「Lại gần một chút, gần một chút nữa!」

Mặc fan kêu rên, thợ quay phim vẫn không di chuyển. Có trời mới biết bây giờ anh mà giơ ống kính đến đó, quay đặc tả Hạ Trĩ lên phát sóng trực tiếp thì Thẩm Thời Kiêu sẽ làm ra vẻ mặt gì.

Cực kì mất hứng.

Giữa tiếng hò reo hâm mộ của mọi người, Lương Tư Việt lặng lẽ bỏ cá vào xô của mình rồi cầm xô đi khỏi chỗ này.

Sau khi hai người tách ra, Thẩm Thời Kiêu dẫn Hạ Trĩ đi đưa hai con tôm hùm cho đầu bếp. Lúc đi ngang Hứa Vân, Hạ Trĩ cố ý giơ tôm hùm lên nhằm khoe khoang, cậu thầm thì: "Tôm hùm của bọn em cũng rất lớn."

Hứa Vân hừ một tiếng: "Có chồng biết lặn, cừ đấy."

Thẩm Thời Kiêu vừa lặn biển nên người rất ướt, sau khi đi ra khỏi bếp cùng với Hạ Trĩ, hắn chuẩn bị về phòng tắm nước nóng rồi thay một bộ đồ sạch.

Hạ Trĩ không đi ra ngoài tụ họp với mọi người, mà lại đi theo Thẩm Thời Kiêu vào phòng khách đang được dùng để nghỉ ngơi tạm thời.

Thợ quay phim bị chặn ngoài cửa phòng, Hạ Trĩ hé mở một khe hở, chớp chớp mắt với ống kính: "Đoạn này không thể chiếu cho mọi người, thật xin lỗi."

「Tui bỗng trở nên đồi trụy.」

「Tại sao bọn tui không thể xem mà Trĩ Trĩ thì có thể? Đây là không công bằng.」

「Ngu ngốc, đương nhiên là vì người ta là chồng chồng.」

Trong phòng tắm, nước bắn tung tóe lên kính, phát ra tiếng tí tách, tí tách.

Hạ Trĩ ngồi trên giường, đôi mắt đen láy đầy ẩn ý. Chất liệu kính khá tốt, gần như chẳng thể thấy được khung cảnh bên trong, chỉ có thể thấy bóng dáng mờ ảo mà thôi.

Dáng người Thẩm Thời Kiêu rất đẹp, vai rộng eo nhỏ, lúc nghiêng người tắm, đường nhân ngư ưu việt như ẩn như hiện. Hạ Trĩ không khống chế được mắt mình nhìn xuống phía dưới.

!!

Cậu háo sắc.

Cậu không sạch sẽ.

Khoảng mười phút sau, Thẩm Thời Kiêu thay quần áo sạch bước ra thì thấy môi Hạ Trĩ rất hồng, còn ánh mắt cậu thì đang trốn tránh.

"Sao vậy?" Thẩm Thời Kiêu nhìn về phía trước theo chỗ cậu ngồi, vừa vặn đối diện với buồng tắm. Ánh mắt hắn chững lại trong chốc lát, đoạn hắn quay đầu lại với một nụ cười nhạt.

Hạ Trĩ chột dạ: "Em chưa nhìn thấy cái gì hết, cửa kính che tốt lắm."

Thẩm Thời Kiêu không hề để ý, đáp: "Ừm, anh đâu có nói em nhìn anh."

Lúc hai người trở lại boong tàu, mọi người đều đã hoàn thành xong công việc, họ đang đi vào nhà ăn, chuẩn bị ăn cơm.

Tôm hùm của Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu được bưng lên một cách trang trọng, việc này khiến cho tất cả mọi người đều ồ lên.

Thẩm Thời Kiêu đem về tận hai con tôm hùm có kích thước siêu lớn, khoảng tầm 10 người cùng chia nhau ăn mới hết.

Hạ Trĩ mở nắp, mùi hương thơm ngon của tôm hùm lập tức bay ra. Trong nháy mắt, hải sản trên bàn của khách mời khác chẳng còn ngon miệng chút nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!