"Không sợ đau."
Qua một lúc lâu sau, Hạ Trĩ lại nhỏ giọng bồi thêm một câu, "Thật ra, em cũng hơi sợ. Lúc còn nhỏ, em sợ nhất là truyền dịch."
Vòng tay của Thẩm Thời Kiêu vừa rộng lớn vừa ấm áp, hắn ôm eo Hạ Trĩ rồi nhẹ nhàng đặt cằm lên vai cậu.
"Cho nên chúng ta cứ từ từ thôi nhé?"
Đôi mắt đen láy của Hạ Trĩ dường như hơi do dự, một lúc lâu sau cậu mới gật đầu: "Dạ, được ạ."
Thật ra cậu vẫn còn một vấn đề muốn hỏi Thẩm Thời Kiêu, nhưng cậu lại sợ nếu hỏi câu này thì nghe có vẻ nhỏ mọn quá.
Hiện tại, Thẩm Thời Kiêu là bạn trai kiêm chồng cậu, nhưng trời sinh cậu có tính chiếm hữu, vì lẽ đó cậu luôn xem bạch nguyệt quang chưa từng gặp mặt kia là kẻ thù. Cho dù Thẩm Thời Kiêu nói rằng trước khi kết hôn hắn đã thích cậu, nhưng cậu vẫn canh cánh về bạch nguyệt quang như cũ.
Bạch nguyệt quang này đã nhỏ máu và bén rễ trong tim cậu. Mỗi khi cậu yêu Thẩm Thời Kiêu hơn một chút, gốc rễ kia sẽ lập tức mọc ra chi chít gai nhọn sắc bén, nó luôn nhắc cậu nhớ rằng Thẩm Thời Kiêu đã từng từng yêu một người đến vậy.
Đâm đến mức cậu chật vật.
Ngước mắt lên, Hạ Trĩ nhìn chăm chú vào mặt dây chuyền trên cổ Thẩm Thời Kiêu, giọng điệu chua xót: "Vậy anh có từng hôn bạch nguyệt quang chưa?"
Lúc hỏi câu này, cậu rõ ràng có thể cảm nhận được cơ thể Thẩm Thời Kiêu khẽ căng cứng, cậu bỗng thấy hối hận.
Giờ đã là thời đại nào rồi, các cặp đôi làm chút chuyện thân mật không phải cũng rất bình thường à?
"Em, em chỉ thuận miệng hỏi thôi. Em xin lỗi nhiều nhé."
Câu hỏi này kiểu gì cũng thấy ngang ngược, không ngay thẳng chút nào. Con trai mà, nên thoải mái, hào phóng chút, đừng cứ mãi để tâm mấy chuyện vụn vặt này.
Trước đây cậu đâu có như vậy.
Thẩm Thời Kiêu vẫn không trả lời, dường như đang do dự, hắn chỉ là lẳng lặng nhìn cậu.
Hạ Trĩ khẽ hoảng hốt, bất an nắm chặt áo ngủ.
Có phải Thẩm Thời Kiêu tức giận rồi không?
Cậu thử ngước lên, vành mắt đỏ ửng vì lo lắng, giọng nói có phần nghẹn ngào, "Xin lỗi, không phải em cố ý níu lấy quá khứ của anh đâu, sau này em sẽ không bao giờ hỏi lại vấn đề ngu xuẩn này nữa."
Lần này, Hạ Trĩ rất nôn nóng, lúc nói chuyện rất dè dặt, cậu quay đầu, len lén dùng tay lau khóe mắt.
Thẩm Thời Kiêu ôm cậu, cánh tay nhẹ nhàng vuốt lưng cậu trấn an.
Hắn lộ ra vẻ rối rắm, hắn tự hỏi liệu có phải ý tưởng trước đây của mình sai rồi không?
Chuyện bạch nguyệt quang là Hạ Trĩ, ngoài hắn ra thì mẹ và bạn bè hắn gần như đều biết cả.
Hắn vốn định nghe theo lời khuyên của bác sĩ, dùng một vài món đồ cũ để đánh thức ký ức của Hạ Trĩ thay vì nói thẳng rằng cậu chính là bạch nguyệt quang, nhằm tránh việc mình ám chỉ thân phận sẽ làm nhiễu ký ức thật của Hạ Trĩ. Từ đó có thể sẽ gây khó dễ đến việc bắt được hung thủ của vụ tai nạn giao thông.
Bao gồm lần tham gia gameshow này, hắn định khi dừng chân ở Pháp sẽ dẫn Hạ Trĩ đi xem những chỗ mà trước kia bọn họ từng cùng nhau đi đến. Có lẽ việc đó sẽ giúp Hạ Trĩ khôi phục ký ức.
Nhưng bây giờ hắn mới ý thức được là Hạ Trĩ để ý chuyện bạch nguyệt quang này đến cỡ nào.
Hắn có chút dao động, có lẽ chuyện này hắn nên thẳng thắn với Hạ Trĩ.
Là do hắn không cân nhắc kĩ lưỡng.
Chuyện tìm được chứng cứ của vụ tai nạn giao thông và tâm tình của Hạ Trĩ đều quan trọng như nhau.
Trong phòng rất yên tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của Hạ Trĩ. Cậu không có cảm giác an toàn nên bám lấy cánh tay của Thẩm Thời Kiêu, như thể đang sợ đối phương sẽ biến mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!