Chương 21: (Vô Đề)

Tấm lưng rộng lớn và thẳng tắp của Thẩm Thời Kiêu trở nên cứng đờ một cách rõ ràng.

Sau đó hắn dùng bàn tay, vuốt nhẹ tấm lưng đang run rẩy của Hạ Trĩ, ánh mắt dừng lại trên chiếc bánh kem đã rơi hỏng đến mức không thể nhìn ra hình dạng gì.

Dường như sau khi suy suy nghĩ kỹ lưỡng, hắn an ủi nói: "Không sao...! chỉ là hình dạng hơi xấu chút, còn ăn tiếp được."

Khuôn mặt của thiếu niên ở phía sau khẽ thay đổi, lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Cái bánh kem này có chắc là ăn tiếp được không?

Hạ Trĩ khụt khịt mũi, đôi mắt tủi thân nhìn chằm chằm chiếc bánh kem thiên nga đen kia.

Mất mặt quá huhu.

Nhưng thật sự rất đau lòng!

"Vậy em đi nhặt nó lên."

Nói rồi, Hạ Trĩ đứng dậy đi đến trước bánh kem, giọng điệu tiếc nuối: "Vẻ ngoài hơi khác, nhưng mùi vị chắc là không tệ."

Lúc này, thiếu niên ở phía sau bỗng nhiên chen mồm vào: "Bánh kem này cũng không đắt.

Có cần thiết phải vậy không?"

Sau khi nghe được những lời này, Thẩm Thời Kiêu khẽ xoay người, giọng điệu lạnh nhạt: "Chuyện cậu nói tôi biết rồi, sao còn chưa đi nữa?"

Thiếu niên này tên là Trần Tranh, cũng xem như là bạn bè chơi từ bé đến lớn của Thẩm Thời Kiêu.

Lúc nhỏ, cậu ta thường xuyên theo sau đuôi hắn để đi chơi.

Có điều vì tính cách được nuông chiều nên Thẩm Thời Kiêu cực kì không thích cậu ta.

Trần Tranh bĩu môi, nhìn Hạ Trĩ: "Anh Thời Kiêu, cái người đó là ai vậy?"

Thẩm Thời Kiêu mang theo vẻ mặt hờ hững, đi đến bên cạnh Hạ Trĩ rồi ôm lấy bờ vai của cậu, "Bạn đời hợp pháp của tôi."

Hạ Trĩ ôm hộp bánh kem, lặng lẽ cọ cọ vào lòng ngực của Thẩm Thời Kiêu.

Cậu nhìn Trần Tranh với ánh mắt đơn thuần và vô tội.

Lêu lêu lêu, tui hợp pháp!

"À, thì ra anh ta chính là cái người nhà họ Hạ kia." Trần Tranh hiển nhiên đã từng nghe về chuyện kết hôn của Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu.

Ánh mắt nhìn chằm chằm cái bánh kem của cậu ta như đang suy tư gì.

Xem ra quan hệ của hai người cũng bình thường, nếu không Hạ Trĩ cũng sẽ không nghèo đến nỗi chỉ làm rơi hư bánh mà khóc thành như vậy.

"Nếu anh Hạ thích ăn bánh kem của tiệm Black Swan, tôi có thể đưa thẻ VIP của tiệm bọn họ cho anh."

Ngụ ý là, anh muốn ăn thì nói với tôi, cần gì phải keo kiệt như vậy?

Nói ra lời này xong, cậu ta còn ngại không đủ, lại bồi thêm một câu, "Anh Thời Kiêu, anh cũng thật là.

Nếu anh Hạ thích ăn, anh nên mua cho anh ấy nhiều một chút."

Thẩm Thời Kiêu đã sớm quen với những lời thảo mai của cậu ta, hắn dắt Hạ Trĩ về phía khu vực nghỉ ngơi của văn phòng, chỉ để lại một câu: "Tôi không có tiền, thẻ lương ở chỗ em ấy."

Trần Tranh cứng đờ, nụ cười trở nên mất tự nhiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!