Lúc ăn tối, lòng Hạ Trĩ không thể nào yên được.
Ngay cả viên rượu nếp than cậu thích ăn nhất, cậu cũng không có tâm trạng để ăn thêm vài miếng.
Thẩm Thời Kiêu cho rằng cậu còn lo lắng chuyện trên Internet, nhẹ giọng an ủi: "Ngày mai tôi sẽ cho người vạch trần thân phận của Hạ Minh Hiên, em đừng lo lắng."
Hạ Trĩ ngước mắt lên, ngơ ngác nhìn hắn: "Anh có chứng cứ hả?"
Thẩm Thời Kiêu: "Có.
Thám tử tư mà hôm qua tôi cử đi có năng suất không tồi.
Vả lại Hạ Minh Hiên chính là chứng cứ lớn nhất, bọn họ không có đường nào để lấp liếm."
Nhắc tới chuyện này, Hạ Trĩ lấy giấy khai sinh từ trong túi ra, "Hôm nay tôi lén trở về nhà họ Hạ một chuyến.
Tôi tìm được trong tủ của mẹ."
Thẩm Thời Kiêu nhíu mày: "Em lén về bằng cách nào?"
"Thì...! Leo cửa sổ vào." Hạ Trĩ cắn một miếng sườn lợn, tùy tiện nói: "Dù sao cũng có chứng cứ rồi, khi nào vạch trần thì tôi sẽ nghe theo anh."
Điểm mà Thẩm Thời Kiêu chú ý rõ ràng không phải là giấy khai sinh, hắn nhấp môi tiếp tục hỏi: "Phòng ngủ của mẹ em ở tầng mấy?"
Hạ Trĩ: "...! Tầng hai."
Nghe được những lời này, giữa đôi mày của Thẩm Thời Kiêu lại thêm vài phần nghiêm túc, "Trèo tường nguy hiểm biết bao nhiêu? Không phải đã nói với em, tôi có thể giúp em giải quyết hả?"
Hạ Trĩ thoáng sững sờ, khẽ nắm chặt chiếc đũa trong tay.
Thẩm Thời Kiêu hình như hơi tức giận.
"Phòng ngủ của mẹ em ở tầng hai, nhỡ đâu em ngã xuống thì sao? Em có nghĩ tới hậu quả chưa?"
Lúc nói chuyện, mặc dù Thẩm Thời Kiêu đã cố sức duy trì giọng điệu bình tĩnh, nhưng vẫn xen lẫn một chút lo lắng và sợ hãi.
Người giúp việc trong phòng nháy mắt ra hiệu với nhau, lặng lẽ rời đi.
Ngón tay của Hạ Trĩ hơi cuộn lại, chột dạ ngước mắt lên đánh giá hắn.
Một lúc lâu sau, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không phải là bây giờ tôi đâu có bị gì hả?"
Thẩm Thời Kiêu xanh mặt: "Nếu em xảy ra chuyện, cuộc trò chuyện của chúng ta sẽ không ở đây mà là ở bệnh viện."
"Hì hì, tôi phúc lớn mạng lớn." Hạ Trĩ định nói chêm chọc cười để dời sự chú ý của Thẩm Thời Kiêu đi, cậu xắn tay áo len lên rồi nói: "Chúng ta bàn về kế hoạch ngày mai đi, tôi không thể đợi được nữa."
Thẩm Thời Kiêu nhìn cậu một cái, trầm giọng đáp: "Em đã ký hợp đồng với công ty giải trí nhà họ Thẩm, cứ giao cho công ty là được."
"Ừm, chúng ta ăn cơm." Hạ Trĩ mím môi, có lòng tốt gấp một miếng sườn lợn vào chén của Thẩm Thời Kiêu, cuối cùng còn lẩm bẩm: "Thím làm cơm ngon quá."
Suốt cả bữa cơm, cơ bản là lúc Hạ Trĩ đang nói chuyện, Thẩm Thời Kiêu sẽ thỉnh thoảng gật đầu phụ họa.
Bầu không khí có chút ngột ngạt.
Đến chỗ rẽ ở tầng một, Hạ Trĩ gục đầu xuống, len lén để ý biểu cảm của Thẩm Thời Kiêu.
Bộ dáng nhìn lén trông giống hệt một bé mèo con phạm lỗi.
Thẩm Thời Kiêu nhìn cậu một cái, sau khi nói một câu ngủ ngon thì lập tức rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!