Chương 1: (Vô Đề)

Đầu tháng Giêng, cả thành phố bao phủ trong một màu trắng xóa của những bông tuyết bay đầy trời, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống.

Trong khu tập thể tồi tàn và cũ nát, ngọn đèn nơi phòng ngủ phát ra ánh sáng màu vàng rực, một cánh tay mảnh khảnh, trắng nõn vươn ra khỏi lớp chăn dày cộp, ấn tắt đồng hồ báo thức

"Buồn ngủ quá à..."

Bất thình lình, Hạ Trĩ đột ngột đứng bật dậy, đầu bù tóc rối mà mơ màng nhìn tuyết trắng ngoài cửa sổ.

Đôi mắt màu đen trong veo khẽ chớp.

Huhuhu, cậu lại đến muộn rồi!

Cậu có thể tưởng tượng ra bộ dáng trưởng đoàn phim Lý Bái Bì trừ lương cậu, việc này khiến cậu vốn nghèo khó càng thêm bần cùng (1).

(1): câu gốc là tuyết thượng vô sương nghĩa là hoạ vô đơn chí; liên tiếp gặp tai nạn; đã rét vì tuyết lại giá vì sương (ví với hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề)

Cậu vội vã mặc quần áo, đứng trước di ảnh mẹ nói một câu chào buổi sáng rồi chạy như bay đến đoàn phim.

Mặt đường của tiểu khu cũ nát rất gập ghềnh, cộng thêm sự trơn trượt của trời tuyết, Hạ Trĩ phải bước đi một cách thận trọng.

Ai có thể ngờ rằng Hạ Trĩ của bây giờ, vài năm về trước đã từng là thiếu gia nhà giàu có, mười ngón tay không dính nước đâu chứ?

Nhà họ Hạ ở thủ đô cũng coi như là nhà giàu có chút danh tiếng, làm ngành xuất khẩu, mới được đưa ra thị trường vài năm trước.

Ai ngờ nhà họ Hạ vừa mới có được huy hoàng, người cha bội bạc Hạ Hoài Sơn của cậu vì ngoại tình mà kiên quyết cùng mẹ cậu ly hôn.

Mãi cho đến lúc đó, mẹ cậu mới biết Hạ Hoài Sơn đã có một đứa con riêng, chỉ kém Hạ Trĩ 2 tuổi.

Nhà dột còn gặp mưa (2), vào thời điểm vụ kiện ly hôn của ba mẹ cậu trở nên gay gắt, Hạ Trĩ ở nước ngoài du học gặp tai nạn giao thông, vì đầu bị thương nghiêm trọng, ký ức về thời gian du học của cậu trở nên mơ hồ.

Khi bị bệnh viện chuyển về nước, hai mẹ con cậu đã bị đuổi tới khu tập thể cũ nát này.

(2) Nhà dột còn gặp mưa (Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ): vừa đúng lúc nhà dột thì gặp mưa suốt đêm, ý chỉ những việc xui xẻo, bất hạnh không bao giờ đến một cách đơn lẻ.

Sức khỏe của mẹ cậu vốn không được tốt, sau khi bị bệnh nặng thì qua đời trong tình trạng trầm cảm.

Khi đi du học, Hạ Trĩ tập trung học chuyên ngành diễn xuất và đạo diễn, vốn dự định sau khi về nước sẽ làm việc trong lĩnh vực này, thế nhưng đứa con của tình nhân là Hạ Minh Hiên đã sớm ra mắt trong giới giải trí, giao thiệp cùng tài nguyên đều cực kỳ tốt.

Cậu ta đã sớm cùng người trong nghề đánh tiếng, cho nên không một ai dám hợp tác cùng Hạ Trĩ.

Bạn bè thân thiết thì xóa phương thức liên lạc của cậu, họ hàng thấy người sang thì bắt quàng làm họ, cả ngày nịnh bợ tình nhân, không ai rảnh chú ý đến cậu, một mình Hạ Trĩ cực khổ sinh sống tại thành phố này.

Thôi quên đi, chỉ cần mỗi ngày đều nguyền rủa cha và tình nhân không hòa hợp, xui xẻo đầy người là đủ rồi!

Cũng may, Hạ Trĩ sẵn lòng chịu đựng gian khổ, tạm thời tìm một vai quần chúng tại phim trường, duy trì kế sinh nhai.

Đợi sau này anh mày nổi tiếng rồi, sẽ quay lại đánh vào cái mặt khốn nạn của bọn mày!

Huhu, nhưng mà chuyện quan trọng trước mắt là cậu sắp đến trễ rỗi!

Ngày hôm qua, cậu còn hứa với mọi người sẽ giúp mang bữa sáng đến.

Ông trời muốn giết cậu à!

Hạ Trĩ thở hồng hộc chạy đến trường quay, những người bán quầy điểm tâm một bên vừa cúi đầu chuẩn bị nguyên liệu, một bên vừa trêu chọc Hạ Trĩ: "Hôm nay lại giúp bao nhiêu người mua bữa sáng đây?"

Hạ Trĩ nổi tiếng là tham tiền ở phim trường, trước có thể diễn kịch, sau có thể kéo xe, không có chuyện gì thì kiêm chức quầy điểm tâm, tiện thể bán thêm cả mứt quả.

Mấu chốt là người ta làm gì cậu đều có thể (3).

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!