Mạnh Niên tức đến hoa mắt chóng mặt, buồn nôn, toàn thân run rẩy. Những lời Hạ Thiển truyền đạt lại như một cái tát vào mặt cô, khiến cô mất hết chút tự trọng còn sót lại.
Xuất thân của cô không thể sánh bằng gia đình quyền quý như nhà họ Diệp, nhưng từng bước đi, từng thành tích mà cô đạt được những năm qua, đều là kết quả của sự nỗ lực và phấn đấu không ngừng nghỉ của cô.
Cô chỉ có một người thân duy nhất là bà ngoại, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể để người khác sỉ nhục, xem thường.
Diệp Tồn Lễ chỉ nói một câu nhẹ bẫng, không thèm hỏi ý đã tự lấy đồ của cô, còn rêu rao với bạn bè cô rằng cô có nghỉ học cũng không sao. Từng chuyện một, đều không hề tôn trọng cô.
Đại não Mạnh Niên trống rỗng, hơi thở dồn dập run rẩy, máu dồn lên tận đỉnh đầu, lý trí trong chốc lát bị ngọn lửa giận dữ dập tắt, không màng có người ngoài đang ở đây xem trò cười của mình, cô chộp lấy điện thoại, nghiến răng, gọi điện cho Diệp Tồn Lễ.
"Tút, tút…"
Tiếng chờ đợi kéo dài.
Ánh mắt Vương Dụ đầy suy tư, mặt anh ta nghiêm trọng, cầm điện thoại ra ban công. Trình Phán khẽ nói một câu "Chúng tôi xin phép", rồi cũng theo ra ngoài.
Cửa ban công nhanh chóng đóng lại, che khuất cả tiếng "Anh tư" mơ hồ của Vương Dụ bên ngoài.
Đầu óc Mạnh Niên rất hỗn loạn, cô buộc mình phải bình tĩnh lại, cho đến khi có lời nhắc nhở từ tổng đài, Diệp Tồn Lễ vẫn không nghe máy. Mạnh Niên lại gọi thêm hai cuộc nữa, vẫn không nghe.
Rất nhanh, Diệp Tồn Lễ gọi lại.
Đối phương mang theo ý cười, mừng rỡ như được ban ơn nói: "Niên Niên, sao vậy?"
Mạnh Niên nghe tiếng ồn ào từ đầu dây bên kia, còn có người hỏi "Đồ đạc của tôi anh để ở đâu?"
Bữa sáng vừa nuốt xuống suýt nữa thì nôn ra vì ghê tởm.
Mạnh Niên toàn thân lạnh toát, tức đến mức đầu ngón tay run rẩy, tê dại, giọng khàn đặc, nghiến răng nói: "Diệp Tồn Lễ, anh coi tôi là gì?!"
"Hả? Sao vậy?" Đối phương rõ ràng không hiểu ý cô, ngơ ngác: "Niên Niên, em giận rồi sao?"
Mạnh Niên hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cơn giận: "Ai cho phép anh tự ý đến dọn đồ của tôi?"
Diệp Tồn Lễ im lặng ba giây, giọng yếu ớt: "Cái này, không phải bà nội nói sao…"
"Anh nói cái gì?!" Mạnh Niên không thể tin nổi.
"Khụ, Niên Niên em xem, chúng ta có hôn ước, em chuyển đến chỗ anh cũng là bình thường mà?" Diệp Tồn Lễ cố gắng thuyết phục cô, "Mắt em bây giờ không nhìn thấy, không thể thiếu người chăm sóc, sao còn có thể ở ký túc xá đó được chứ?"
Yêu nhau chưa đầy một năm, Diệp Tồn Lễ thậm chí còn chưa có được nụ hôn đầu của Mạnh Niên.
Rõ ràng là bạn trai bạn gái, nhưng hành động thân mật chỉ dừng lại ở việc nắm tay, bình thường anh ta muốn ôm cô một chút cũng bị cô tìm cách đẩy ra.
Có lần anh ta cưỡng ép ôm cô, cô cứng đờ người như một khúc gỗ, ôm chưa được vài giây, cô đã đẩy anh ta ra rồi chạy mất.
Chuyện này bị đám bạn anh ta cười nhạo rất lâu, Diệp Tồn Lễ vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Lần này anh ta chuyển hành lý của Mạnh Niên đến nhà mình, đợi cô phẫu thuật xong sẽ sống chung, dưới một mái nhà thì không lo không có cơ hội.
Diệp Tồn Lễ mỉm cười, nói một cách hoa mỹ: "Trước khi mắt em hoàn toàn hồi phục, chắc chắn phải tạm nghỉ học một năm, thời gian hồi phục không chắc chắn, chi bằng chúng ta cứ kết hôn trước đã."
Rốt cuộc là tạm nghỉ học, hay là thôi học?
Mạnh Niên nhắm mắt lại, chất vấn: "Anh nói cùng bạn tôi rằng tôi sẽ nghỉ học?"
Diệp Tồn Lễ không ngờ cô lại biết cả chuyện này, có chút hối hận vì mình lỡ lời.
Anh ta im lặng một lát, nói với giọng đầy lý lẽ: "Niên Niên, cái ngành kiến trúc thiết kế gì mà em học đó, rất vất vả, chi bằng từ bỏ sớm đi, gia đình có thể sắp xếp cho em một công việc rất nhẹ nhàng, như vậy không phải tốt hơn sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!