Rõ ràng đang đứng trước cửa nhà Diệp Liễm, nhưng cô lại nói mình là "bạn của mẹ con", chứ không phải "chị của Diệp Liễm".
Mạnh Niên tinh ý nhận ra sự khác biệt này.
"Cô bé này nội tâm sâu sắc thật, đúng như lời mẹ con nói, bà ấy bảo con không hợp làm nghệ thuật, một nhận định rất chính xác."
Diệp Tư đưa tay nâng cằm Mạnh Niên lên, trêu chọc như đang v**t v* một con mèo.
Mạnh Niên đỏ mặt, ngượng ngùng không dám né tránh.
Từ nhỏ cô đã nghe bà ngoại kể về mối quan hệ của mẹ cô và chị gái thứ ba nhà họ Diệp, họ là những người bạn thân lớn lên cùng nhau.
"Mẹ con có nhắc đến con với dì không ạ?" Mạnh Niên tò mò nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, "Sao dì lại nói con không hợp làm nghệ thuật ạ?"
"Nội tâm quá nhạy cảm và tinh tế mà lại làm nghệ thuật thì dễ sinh bệnh."
Giọng Diệp Tư nhàn nhạt.
Cơ thể Mạnh Niên cứng lại, vẻ mặt có chút buồn bã, "…Vâng, dì nói đúng."
"Nhưng dì thấy con khác. Mặc dù con cũng là một đứa trẻ nhạy cảm, nhưng con có đầu óc."
Dù không ưa gì người em trai ruột của mình, nhưng so với cha đẻ của cô bé, Diệp Liễm vẫn là một lựa chọn không tồi.
Diệp Tư khoanh tay, khóe môi đỏ mọng nhếch lên, "Yêu đương mù quáng không được đâu, phụ nữ chúng ta phải sống thật phóng khoáng."
Mạnh Niên vô cùng đồng tình.
Người "chị đại" trước mặt này chỉ vài ba câu đã khiến người ta hiểu cô là một người phóng khoáng, tự do tự tại.
Mạnh Niên nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.
Diệp Tư đột nhiên khẽ cúi đầu, ghé lại gần.
Mạnh Niên giật mình, theo phản xạ lùi về sau.
"Tránh gì chứ, có phải hôn con đâu." Diệp Tư nói một câu bông đùa.
Cô chăm chú nhìn vào đôi mắt của cô gái nhỏ, rồi đột nhiên bật cười, "Ồ, có thể nhìn thấy rồi à?"
Có vẻ như cô đã biết mọi chuyện.
Mạnh Niên xấu hổ gật đầu, "Vâng, mới phục hồi ạ."
Diệp Tư trầm ngâm một lúc, nụ cười từ từ tắt dần. Cô đứng thẳng người lên, vẻ mặt đầy suy tư.
"Vậy à… Vậy cậu ấy…"
Cậu ấy? Ai cơ?
Mạnh Niên khó hiểu nhìn cô.
Nhưng Diệp Tư không nói nữa.
Cô lại trở về dáng vẻ ngầu và cuốn hút ban đầu, thân mật khoác vai Mạnh Niên, "Đi thôi, vào nhà rồi nói."
Diệp Tư dường như rất quen thuộc với nơi này, cô vào nhà, cởi thẳng đôi bốt da ra, đi chân trần vào trong bếp, lấy một chai nước đá từ tủ lạnh.
Mạnh Niên như một cái đuôi nhỏ, lẽo đẽo theo sau người phụ nữ, đi từng bước thật ngoan ngoãn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!