Chương 6: (Vô Đề)

Giọng nói bất ngờ khiến tim Mạnh Niên đập thình thịch.

Cô đứng sững tại chỗ, không kịp phản ứng.

Khi cảm nhận được tiếng bước chân đang tới gần, cô kinh hãi lùi lại, lưng va vào tay vịn cầu thang phía sau. Dáng vẻ chật vật, hai tay chống ra sau, giữ vững cơ thể.

Diệp Liễm khẽ nhếch môi, quay đầu liếc nhìn hai người còn lại đang im lặng như tờ.

Anh họp trực tuyến với các lãnh đạo cấp cao ở Bắc Mỹ suốt đêm, lúc này thân thể hơi ngả về phía sau, tùy ý tựa vào tay vịn cầu thang bên kia, cả người toát lên vẻ lười nhác, thư thái khó tả.

Giọng nói như ngấm một làn sương mờ ảo, hơi khàn khàn, khi mở lời mang theo vài phần lơ đãng: "Nói xem, chuyện gì?"

"…"

Ánh mắt mang theo áp lực của người đàn ông bao trùm xuống, Trình Phán theo bản năng há miệng, "Chuyện là…"

Trình Phán bị Vương Dụ bịt miệng kéo đi. Hai vợ chồng trẻ tự nhốt mình vào bếp, phòng khách lại trở nên yên tĩnh.

Sau cơn mưa buổi sáng, ánh nắng dường như đã được gột rửa sạch sẽ hơn. Ngẩng đầu nhìn về phía trước, trong không khí lơ lửng những hạt bụi nhỏ.

Diệp Liễm đảo đôi chân dài, lười biếng dựa vào lan can, cúi đầu, vừa tháo cúc tay áo, vừa trầm giọng nói: "Mạnh tiểu thư?"

Mạnh Niên không dám nhận ba chữ đó của anh, cô đứng thẳng người như một học sinh giỏi, thành thật khai báo: "Chú Diệp, cháu nhờ chị Trình lấy hành lý giúp ạ."

Diệp Liễm dừng động tác, liếc mắt nhìn cô: "Hành lý?"

Cô gái ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, bác sĩ nói cháu có thể nhập viện."

Những ngón tay thon dài của Diệp Liễm cứng đờ, theo bản năng nắm chặt hai chiếc khuy măng sét tinh xảo trong lòng bàn tay. Anh im lặng một lúc lâu, rồi mới thả lỏng năm ngón tay, kéo cúc áo sơ mi lên một chút, rồi tháo chiếc đồng hồ cơ đắt tiền trên cổ tay ra.

Vừa tháo cúc tay áo, vừa tháo đồng hồ. Mạnh Niên nghe tiếng cọ xát sột soạt bên tai, mặt khẽ ửng hồng.

"Phó viện trưởng Kỷ của Trung tâm số Một à?"

Mạnh Niên ngạc nhiên khi anh biết: "Vâng ạ."

"Anh ta là chuyên gia thần kinh nổi tiếng, vài năm trước đã phẫu thuật mở hộp sọ cho thầy tôi, từng gặp vài lần." Anh giải thích vài ba câu, rồi nói, "Nhưng sáng nay anh ta gọi điện cho tôi, nói bệnh viện không còn chỗ trống, còn nhờ tôi xin lỗi cô."

Mạnh Niên sững sờ: "Nhưng hôm qua bác sĩ Kỷ mới nói…"

Diệp Liễm nhét đồng hồ và khuy măng sét vào túi, tiện miệng nói: "Đột nhiên có việc không thể từ chối được."

Vừa nói, anh vừa không chút xấu hổ lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn thông báo cho bác sĩ Kỷ.

Một lát sau, anh cất điện thoại, với khoảng cách gần như vậy, cúi đầu đánh giá cô.

Hôm qua, theo lời mời của thầy giáo, anh trở về trường cũ – trường cấp ba số một Nam Thành. 

Giải quyết xong mấy người lãnh đạo trường phiền toái, trước khi rời đi, anh nhìn thấy ảnh Mạnh Niên trên bảng thông báo cạnh cổng chính của trường số một.

Họ cách nhau vài khóa, nhưng ảnh lại đặt không xa nhau. Ở hai hàng trên dưới, vừa hay liền kề.

"Cô bé này trông thật thanh tú, ôi, còn là thủ khoa khối tự nhiên năm trước nữa, xuất sắc thật."

Thầy giáo cảm thán, Diệp Liễm cũng đồng tình sâu sắc. Thầy giáo nhanh chóng nói sang chuyện khác, nhưng Diệp Liễm lại không thể tập trung được nữa.

Cô gái trong ảnh và người đang đứng trước mặt anh lúc này có sự khác biệt rõ rệt:

Hồi cấp ba tóc ngắn, giờ tóc đã dài đến vai. Vẻ lạnh lùng thanh tú giữa hai hàng lông mày đã bớt đi nhiều, trông không còn xa cách như trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!